Chương 33: Chap 29 (new Version)

Sau khi biết được sự thật, Gumi đã bỏ chạy, không ai biết là cô muốn đi đâu. Luka có ý định đuổi theo em chồng, nhưng Miku lại lắc đầu bảo không nên. Đây là khoảng thời gian Gumi cần phải được ở một mình.

Mọi người đành phải bó tay, rồi đi kiểm tra một lượt tình hình của Gumiya.

Cậu đã qua cơn nguy kịch, nhưng có vẻ chỉ còn sống được thêm vài ngày nữa, sau đó sức khoẻ sẽ đột ngột giảm, cuối cùng là các bộ phận cơ thể đều sẽ ngưng hoạt động.

Rin và Len đang ở xa, còn vướng bận công việc nên cũng chẳng thể làm gì được. Luka thì phải lo cho học viện nên lúc này phải về, tiện đó bàn chuyện với Gakupo luôn.

Miku cũng về, không quên kéo theo Mikuo đi cùng.

- Cậu có thứ chưa nói với tôi?

Lúc biết được tin của Gumiya, Mikuo đã không bị sốc như Len, thay vào đó là một vẻ giống như là cậu cũng biết cái gì đó khác có liên quan đến việc này.

Nhất định là cậu đang giấu cô một chuyện quan trọng.

Mikuo ngạc nhiên khi cô dễ dàng nhìn ra điều đó. Cậu mím môi, rồi nói:

- Chúng ta trở lại Anh Quốc, tớ sẽ giải thích rõ ở đó.

************

Vừa mới đáp máy bay xuống Anh Quốc, Miku đã nhận được tin Nữ hoàng triệu tập gia tộc Lotushire đến cung điện.

Với cương vị là người thừa kế hàng đầu của gia tộc, tất nhiên cô cũng phải có mặt. Xe của gia tộc đã đứng đợi sẵn ngoài kia, một đoàn vệ sĩ đi vào, hướng cô cúi chào:

- Tiểu thư Eirlys, chúng tôi sẽ hộ tống cô cùng cậu Mikuo đến diện kiến Nữ hoàng.

Cùng với Mikuo? Trong lòng Miku như có cái gì đó đã được làm cho sáng tỏ. Tuy không chắc chắn, nhưng suy đoán của cô ít nhiều gì cũng phải đúng 3 phần.

Miku và Mikuo vào cung trong lễ phục trang trọng. Hai người bước vào nơi diện kiến Nữ hoàng, Miku đã trông thấy người trong gia tộc mình đã có mặt ở đây đầy đủ.

- Xin vui lòng chờ một chút, Nữ hoàng bệ hạ sẽ tới ngay.

Hai người vừa định di chuyển về chỗ ngồi của mình, thì từ xa vang đến tai Miku những tiếng bước chân vội vàng.

- Eirlysssssss!!!! Em tới rồi!!!!!!

Miku xoay người lại, liền đón vào lòng một thân ảnh bé nhỏ. Cô bé đã bất ngờ nhào đến kia ôm chặt eo của Miku không rời, phấn khích nhảy tưng tưng:

- Ta nhớ em quá đi Eirlys à, dạo này không thường xuyên đến thăm ta gì hết trơn á!

Miku ngơ ngẩn một chút, rồi vỗ vỗ lên đầu cô bé, cười nhạt:

- Được rồi, là lỗi của em. Bệ hạ vẫn sung sức như thường nhỉ?

Cô bé rời mặt khỏi bụng Miku, bĩu môi không hài lòng:

- Thật là, Bệ hạ cái gì chứ? Là Olivia! O

-li

-vi-a, nhắc bao nhiêu lần vẫn không thèm nghe!

Cô bé tên Olivia bước lùi về phía sau, cho thấy toàn bộ vóc dáng của cô. Trông cô nhỏ nhắn, giống hệt với một đứa trẻ 12 tuổi.

Cô có mái tóc màu vàng nhạt như tia nắng uốn nhẹ, dài đến ngang hông. Đôi mắt của cô có màu hổ phách, to tròn, lúc nào cũng lấp la lấp lánh. Gương mặt của cô bầu bĩnh đáng yêu, ngũ quan xinh xắn.

Cô khoác lên người một bộ váy màu xanh dương đậm có hoạ tiết cổ điển, trên đầu đội một chiếc vương miện bằng vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!