Chương 32: Chap 28 (new Version)

Kể từ sau lần ma hoá ngày hôm đó, Miku và Mikuo quyết định ở lại Anh để cùng nhau xử lí công việc.

Do có tới tận hai bộ óc siêu phàm mà những việc cần làm vốn đầy ắp lại được giải quyết một cách nhanh chóng.

Trong khi bộ đôi này chịu trách nhiệm về công việc hành chính giấy tờ sổ sách trong văn phòng thì cặp Rin Len và hai đứa cà rốt đã được phân công đi dẹp loạn cùng với mấy nhóm người cấp dưới của tổ chức, còn trường lớp thì ô tô kê chẳng ai quan tâm tới nó đâu.

Nói đúng hơn, đám này tụi nó đi học là để cho tròn vai trò của tuổi học sinh thôi chứ cũng chả có gì đặc biệt lắm. Luka hiệu trưởng đại nhân thì chỉ biết ôm mặt ngoắc tay: "Tụi bây đi luôn đi cho tôi nhờ. Không có mấy đứa chị đây cũng đỡ tổn thọ lắm!"

Hai nhóm thì có nhóm của Rin Len là bá cháy nhất, vì khi đi đánh lộn thì đứa nào cũng nhất quyết không chịu nhường ai, dẫn đến việc nhiều nơi bị tàn phá một cách đáng thương chỉ để cho hai anh chị ấy quẩy tưng bừng với bọn tội phạm.

Bên Gumi Gumiya thì có phần nhẹ nhàng và ổn định hơn, khi có Gumiya ngồi một chỗ làm quân sư. Với cái đầu tính toán nhạy bén và các thiết bị trợ giúp cậu sử dụng siêu năng lực của mình, cậu có nhiệm vụ đưa ra những hướng dẫn và mệnh lệnh để cho Gumi đảm nhiệm tấn công thực hiện theo sao cho kết quả cuối cùng tối ưu nhất.

Cặp kia thì nhận xử đẹp mấy tổ chức số đông, để tiêu diệt các hang ổ thì cần có thời gian dài. Còn cặp cà rốt vì có Gumi là xạ thủ nên chuyên về mặt ám sát một đối tượng, do đó mà cả hai cần phải liên tục di chuyển hết từ nơi này sang nơi khác để truy tìm mục tiêu.

Gần một tháng trôi qua kể từ lúc họ vác balo lên đi chu du hành xác con nhà người ta. Không biết tình hình bên Cam Chuối thế nào chứ mà nhìn hai thím Cà Rốt coi bộ cũng đã thấm mệt rồi.

Trên tầng thượng của một toà nhà cũ trông giống như đã bị bỏ hoang, có một thiếu niên vóc người cao ráo, dung mạo tuấn mĩ ngồi dựa lưng vào một khúc tường bê tông, bọc kín xung quanh người cậu là một cái túi ngủ và một lớp chăn khác.

Trước mặt cậu là một chiếc laptop, cạnh đó cũng để một số thiết bị kì lạ nào đấy.

Cậu nhìn lên khoảng trời tối mịt, chỉ duy nhất những vì tinh tú là toả sáng, tựa như những hạt đá quý đính trên chiếc váy màu đen huyền bí. Hai mắt màu xanh lá mạ phảng phất nỗi u buồn, cậu thở ra một hơi tạo nên một luồng khói trắng lưu động ngay trước mặt rồi tan biến vào hư vô.

Tiết trời đã chuyển sang mùa đông mang những cơn gió lạnh buốt về, cơ hồ như muốn đóng băng mọi sự vật tồn tại trên mặt đất này.

Mùa đông, có thể rất lạnh lùng cô độc, nhưng cũng có thể trở nên ấm áp thương yêu khi có một người nào đó cùng mình chia sẻ khoảng thời gian hiu quạnh này.

Nhưng mà, trong trường hợp của cậu, thì không biết là nên vui, hay nên buồn thì tốt hơn.

Thời gian đưa con người vượt qua những chặng đường đời, đem đến biết bao nhiêu là những mảnh kí ức tràn khắc cốt ghi tâm, giúp hình thành nên nhân cách của bản thân ở hiện tại để ngày càng trưởng thành hơn, vững bước hơn.

Thế nhưng, cũng chính thời gian là thứ nhẫn tâm cắt đứt hạnh phúc của một người, xoá bỏ sự tồn tại của ai đó, chỉ để lại một màu xám trống rỗng vô vị và những trái tim vỡ tan thành cát vụn.

Như chiếc đồng hồ cát, khi đã chảy hết cát xuống, thì phía trên chẳng còn gì cả. Không còn thứ gì hết, trong suốt đến đáng sợ.

Cửa lên sân thượng được ai đó mở ra.

Đó là một thiếu nữ có khí chất đặc biệt, kết hợp giữa sự sắc sảo và vẻ trong sáng ngây thơ.

Cô trông giống như một người mẫu bước ra từ tạp chí, với dáng người thon thả và cân xứng giữa các bộ phận trên cơ thể.

Lúc này cô đang mặc một bộ đồ da bó sát nên càng khiến cô trông mạnh mẽ và cá tính hơn.

Cô gái xách trong tay một cái túi dài, đeo trên lưng một chiếc balo lớn hơi quá khổ so với người cô. Cô đặt mấy thứ lỉnh kỉnh trên người xuống đất, rồi tiến lại gần cái ổ ăn nằm đằng kia.

- Gumiya, đang nghĩ gì vậy?

Thiếu nữ chui vào túi ngủ, huých nhẹ vào cánh tay cậu chàng.

Gumiya không đáp, cũng không ngoảnh mặt xuống mà cứ hướng cặp mắt lên trời ngắm sao. Không hiểu sao mà hôm nay tâm trạng của cậu lại có phần nặng nề, giống như muốn khóc tới nơi vậy.

- Gumiya...

Gumi lo lắng kêu lên tên cậu một cách buồn bã. Cô biết cậu cũng đang phiền muộn vì điều gì đó.

Thói quen của cậu mỗi khi đang sầu não chính là trầm mặc nhìn trời, đắm chìm vào thế giới nội tâm của bản thân mà không để ý đến bất kì thứ gì khác.

Ngày còn bé, cô vẫn hay ngồi bên cạnh ngắm nhìn góc nghiêng của gương mặt cậu. Làn da trắng trẻo như búng ra được sữa, đôi mắt tròn của cậu mông lung như sắp thiếp đi, bờ mi dài cong vút xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhỏ mà cao, cùng với đôi môi đỏ hồng đáng yêu.

Lớn lên rồi thì cái vẻ non nớt đó dần dần rời xa, thay vào đó là một vẻ đẹp quyến rũ anh tuấn xuất hiện, chỉ cần một cái liếc thoáng qua cũng đã đủ để biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ phải chết mê chết mệt, ngày quên ăn tối quên ngủ, ôm trọn một mảnh tương tư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!