Chương 27: Chap 23 (new Version)

Trên một vùng đất rộng lớn, nơi đó toạ lạc một ngôi biệt thự cổ điển, với sự kết hợp hài hoà đến bất ngờ giữa phong cách châu Âu và truyền thống Nhật Bản đã tạo nên sự khác biệt, một nét đẹp không sao tả nổi bằng lời, có thể làm bất cứ ai trông thấy đều phải xao xuyến một phen.

Thế nhưng, có một thiếu nữ nhỏ nhắn thấp bé đứng trước cánh cổng to lớn gấp 3 lần cô, lại có vẻ như là không hề bị xao động dù chỉ là một chút.

Hay nói đúng hơn, chính là sự ghét bỏ cùng cực nương trên khuôn mặt non trẻ đó.

Nhìn thấy "ngôi nhà" bản thân đã không hề quay lại suốt mấy năm trời, mà trong lòng Rin chỉ tồn tại độc nhất một sự lạnh lẽo.

Cô cảm thấy nếu như cô tiếp tục đưa mắt nhìn ngắm nơi này thêm một giây phút nào nữa, thì chắc chắn những thứ đang nằm trong bụng cô sẽ sục sôi mà trào ra hết mất.

Rin thu ánh mắt thù hằn lại, rồi tiến tới bấm chuông cửa.

Một thoáng sau, có giọng nói của một cô gái trẻ phát ra từ cái loa bên cạnh nút bấm chuông.

- Xin mạn phép hỏi là vị nào thế ạ?

- Kagamine Rin._Rin lạnh nhạt đáp lại, ngữ điệu giống như là đang bắt chước cách nói của Miku.

- Hoá ra là Lục tiểu thư. Xin tiểu thư chờ một chút.

Cô gái kia dứt lời, cánh cổng cũng theo sau mà chậm rãi mở ra, hé lộ khung cảnh đẹp đẽ bên trong và bóng dáng của ngôi biệt thự ở phía xa xa.

Một lão niên tóc bạc mặc áo đuôi tôm cùng 2 cô gái trong trang phục kimono kết hợp với chiếc tạp dề trắng trước ngực từ bên trong trở ra, đứng trước cô khom người:

- Lục tiểu thư, chào mừng cô trở về nhà chính.

Rin không đáp, cũng không gật đầu lấy một cái, mà chỉ hướng cặp mắt màu xanh biển lạnh nhạt lên họ.

- Gia chủ cùng các phu nhân và các vị thiếu gia tiểu thư đều đều đang chờ Lục tiểu thư. Xin hãy đi theo lão nô.

Rin hơi nheo mắt quan sát bóng lưng khá gầy gò của lão niên trước mặt.

Đây là quản gia của nhà chính, đã phụng mệnh và chăm sóc nơi đây từ hồi cô mới có kí ức. Cô cũng không có cảm tình gì với người này, đơn giản là không quan hệ.

Một nhóm 5 người với một ông lão cao tuổi dẫn đầu và hai hầu gái đi theo sau thiếu nữ dần dần tiến vào biệt thự xuyên qua khu vườn xanh mơn mởn.

Sự xuất hiện của cô trong căn phòng gia tộc đã thu hút mọi ánh mắt có mặt ở đây.

Giữa phòng có đặt một chiếc bàn dài. Ở phần bàn hướng ra cửa đều là những cô cậu trẻ tuổi ngồi hai bên. Phần được coi là đầu bàn, có một người đàn ông trung niên mặc kimono xám tro, ngồi gần bên là 3 người phụ nữ.

- Đúng là em út có khác. Nhỏ tuổi nhất nhà, đương nhiên là có đặc quyền đến sau cùng chứ, em nói có đúng không?_Người nói chuyện với Rin đầu tiên là một cô gái tóc vàng chói uốn lọn điệu đà, đôi mắt màu lục ánh lên vẻ giễu cợt, và đôi môi đỏ mọng như cherry hơi nhếch lên khinh miệt. Toàn thân là một khí chất điêu ngoa khiến ai cũng phải lắc đầu ngán ngẩm.

- Là Rin thất lễ. Thành thật xin lỗi mọi người._Rin cúi thấp đầu, là một bộ dạng tạ lỗi đầy cung kính.

- Đến rồi thì mau ngồi đi. Còn Sachi, không được làm loạn!

Người đàn ông đầu bàn nghiêm giọng nói, liền khiến cho toàn bộ đều có lời muốn nói nhưng đành phải nuốt ngược vào họng mà uất ức.

Rin lại gần cái ghế trống ở vị trí cuối cùng của dãy bàn rồi ngồi xuống.

Những người trẻ tuổi ở đây đều là anh chị em "họ" của cô. Vì sao lại là "họ"? Tất nhiên đó là vì, người sinh ra 5 người họ đều không phải là cha mẹ của Rin.

Gia chủ của gia tộc là chú cô, em trai mẹ cô.

Hắn ta có 3 vị phu nhân. Lúc đầu thực chất chỉ có một, nhưng sau này lại cưới thêm hai bà nữa.

Đại phu nhân có một đứa con trai, nhưng tiếc rằng sinh con đầu lòng chưa được bao lâu thì lại đón thêm lần lượt 4 đứa bé nữa, và tất cả đều không phải con của bà, nhưng trong chúng lại có một phần máu thịt của chồng mình.

Dĩ nhiên là do người chồng có tình nhân ngoài cửa, và hắn ta đã sớm có 2 đứa con gái 1 tuổi và 4 tháng. Sau đó lại là một thằng bé kém hơn con của Đại phu nhân gần 1 năm, cuối cùng là đứa bé gái nhỏ nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!