Sau khi Miku được xuất viện thì cũng là lúc mà Mikuo và Len phải lên đường tham gia khoá huấn luyện đặc biệt của TCS kéo dài 2 tuần. Và ngạc nhiên thay là, hai huấn luyện viên chính lại là Gumi, đảm nhiệm phần lý thuyết và Rin phụ trách mảng thực hành và đấu trận giả.
Hôm đó, trước cổng khu biệt thự của top class trong Học viện Vocaloid có tụ tập một nhóm người và một chiếc xe CUV màu đen trông thật năng động gọn gàng đang đậu ngay đó.
Len khoác lên một bộ trang phục đơn giản nhưng cũng không kém phần cá tính, chính là một chiếc áo phông vàng chuối, quần sooc nâu ngắn tới đầu gối và một đôi adidas màu đen vàng, trên lưng đeo một chiếc balo du lịch khá to nhưng trông không gây nặng nề cho lắm.
Còn Mikuo vẫn chuộng phong cách nhẹ nhàng thanh nhã với chiếc áo sơ mi trắng phau không tì vết, cổ áo thắt cà vạt màu xanh ngọc được nới lỏng đôi chút tạo cảm giác thoải mái, tà áo phủ bên ngoài che đi lưng quần của chiếc quần tây màu đen hơi ôm lấy đôi chân cao gầy cùng với một đôi boat shoes trẻ trung. Không như Len vác balo, cậu chọn cho mình một con đường khác là kéo vali. Bên cạnh cậu là một chiếc vali vải cỡ nhỏ màu đen.
Rin thì khỏi phải nói, lúc nào cũng là một khí chất năng nổ nhiệt tình khá nghịch nghợm với chiếc áo oversized trắng in hình quả cam đã bóc một phần vỏ ngay trước bụng che đi gần hết chiếc quần jean ngắn lấp ló bên trong, kèm theo đôi Vans màu đen đơn giản.
Cô gái dịu dàng pha lẫn một chút ma mãnh và lắm lời là Gumi với style ăn mặc tươi trẻ của một thiếu nữ điển hình: chiếc áo blouse sát nách màu kem có đường ren dọc hai bên ngực kéo dài từ cổ áo xuống, chân váy xếp li màu xanh lá mạ và đôi bốt nâu ngắn.
Đôi diện với 4 người đang quay lưng về phía xe là 3 người khác, gồm có một chàng trai tóc xanh lá mạ, một người phụ nữ tầm tuổi đôi mươi mặc bộ váy công sở, và một thiếu nữ mảnh mai như thuỷ tinh có mái tóc ngọc ngà dài thướt tha.
- Đi cẩn thận đó, khoá huấn luyện khá khắc nghiệt, tuy nhiên các kĩ năng của hai cậu đã rất tốt nên tôi tin việc này sẽ không làm khó các cậu. Bây giờ, hai cậu chỉ là học sinh, nhưng khi quay về, hai cậu sẽ được xem như là một đặc vụ, một chiến binh đã được trang bị đầy đủ chiến lược cùng với cơ thể thuần thục với thực chiến. Và đó chính là lúc các cậu trở thành một thành viên chính thức của đội ngũ "đặc công" trong giới siêu năng lực gia TCS.
Luka đứng khoanh tay, phóng cặp mắt nghiêm nghị sắc lạnh nhìn Mikuo và Len dặn dò một lượt hệt như một sĩ quan đang dạy bảo binh lính dưới trướng.
- Đã rõ!_Hai chàng trai đồng thanh.
Mikuo nhìn vào đôi mắt ngọc lãnh mạc hờ hững của Miku, khoé môi nhếch lên trao cho cô một nụ cười ôn hoà mà cũng không kém phần chan chứa thương yêu. Miku cũng cười nhạt đáp lại, tựa như thay lời muốn nói: "Chúc may mắn" vậy.
Gumi cũng ném cho Gumiya một cái nháy mắt kèm theo một nụ cười tươi rói, rất cẩn thận trong việc che giấu tâm tình thật sự đằng sau vẻ mặt đó.
Rin với Len thì lại có cơ hội để mà bồi dưỡng tình cảm, đúng là em út thì sướng nhất nhà mà.
Ba người Luka, Miku với Gumiya dõi mắt theo đuôi xe đã gần khuất tầm nhìn.
- Bây giờ tớ phải trở về văn phòng thôi. Miku, nếu cậu mệt thì có thể nghỉ ở phòng. Còn Gumiya, cậu không nên quá sức, đừng quên tình trạng của cậu hiện giờ là không ổn đâu đấy.
Lúc này, Luka như biến thành một người chị cả trưởng thành quan tâm đến những đứa em của mình hết mực, cặp mắt màu xanh lam ánh lên vẻ lo lắng cùng với hàng chân mày hơi nhíu lại.
- Biết rồi mà, Luka
-nee không cần lo!_Gumiya chỉ biết cười xuề xoà cho qua.
Sau đó thì Luka tức tốc chạy đi, chỉ chừa lại 2 người vẫn đứng đó.
- Không được rút ngắn tuổi thọ đã vốn ít ỏi của cậu đấy._Miku không nhìn vào Gumiya mà vẫn hướng mắt về một điểm vô định trước mặt.
- Cả cậu nữa sao...? Cơ mà, chẳng phải cậu mới là người dễ thăng nhất à?_Gumiya chán nản, xong lại bất mãn lên tiếng.
Miku không đáp, cô trực tiếp ngó lơ Gumiya rồi xoay gót trở về phòng mình. Gumiya thì thở hắt ra một hơi phiền muộn, rồi cũng nối gót theo sau
Miku nằm trên giường, đặt lên hai chân một cái laptop. Hai mắt cô nhìn thẳng vào màn hình, trông như là rất tập trung vào nó vậy.
Thế nhưng, trên thực tế thì ngược lại. Vào ngay lúc này, cô không tài nào mà chú tâm vào công việc được. Trong tâm trí cô tựa như có những giọng nói vặn vẹo khó nghe cứ vang lên liên tục, cảm giác như là lạc lõng giữa một biển người ồn ã ngoài phố xá.
Hỗn loạn, nhiễu phiền, đến mức chỉ muốn tự đập đầu ngất đi.
Hai bàn tay trắng nõn của cô đưa lên luồn vào tóc ôm lấy đầu mình, túm chặt lại. Cả gương mặt mĩ mạo kia cũng nhăn nhó khổ sở, tròng mắt màu ngọc giống như là nhiễm một tầng màu đỏ máu rùng mình.
Những giọng nói đó kêu gọi cô đi đến nơi ấy, đến nơi của sự huỷ diệt, nơi mà chết chóc là sự tồn tại duy nhất. Chúng lôi kéo cô phải nhuộm đỏ bàn tay mình với máu tươi. Chúng đòi hỏi cái chết. Chúng khao khát nhìn thấy những sinh mạng ngã xuống.
Chiếc laptop do ở trạng thái chờ đã lâu nên đã tự động tắt màn hình đi. Phản chiếu lại trên màn hình màu đen là cặp mắt ngọc lập loè tia đỏ máu, đâu đó thoáng qua sự điên cuồng, tàn sát.
Miku ngẩng đầu xuống nhìn phản chiếu của mình, chợt giật người kinh hoàng. Nỗi kinh ngạc khiến tiềm thức cô quay trở về.
Miku cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, tự trấn an bản thân lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!