- Cậu chủ, tôi mang điểm tâm đến rồi, mời ngài dùng bữa ạ!
Ở bên ngoài phòng, đằng sau lớp cửa giấy truyền thống vang lên tiếng nói của một cô gái mặc kimono dành cho nữ hầu trong nhà.
Cô hầu gái không thấy ai trả lời, bèn lên tiếng gọi lần hai:
- Cậu chủ, điểm tâm đây ạ!
Vẫn không có động tĩnh gì. Nữ hầu lấy làm lạ, một hồi sau mới quyết định mở cửa.
- Tôi xin phép mạo phạm thưa cậu chủ.
Cô hầu kéo cửa giấy sang một bên, phía trong là một căn phòng giản dị với thảm tatami lót sàn gỗ, vài bức hoạ cảnh thiên nhiên treo trên tường, giữa phòng có bàn uống trà và 4 đệm ngồi. Nhìn thẳng vào là có thể thấy một chiếc bàn làm việc đặt trên một cái bục gỗ nhô lên cao so với sàn nhà. Trên bàn đặt rất nhiều văn kiện giấy tờ, nhưng trông vẫn gọn gàng ngăn nắp đâu vào đấy. Mọi thứ đều bình thường như thế, tuy nhiên, người thì lại không thấy đâu.
- Cậu chủ...?
Cô hầu hốt hoảng thốt lên, rồi chạy ra ngoài cất cao giọng:
- Cậu chủ bỏ trốn ra khỏi phòng rồi!!!
Đám người hầu xung quanh đó bắt đầu rục rịch, rồi huy động nhau đi tìm bóng dáng chủ nhân của bọn họ.
- Mau! Chia ra tìm cậu chủ ngay! Trước khi lão gia biết chuyện thì phải tìm được cậu chủ!!
Khi đám người canh gác cùng với nhóm hầu gái chạy đi hết, bóng dáng của một người nào đó núp đằng sau tấm bình phong mới ló ra.
Mikuo nhìn tới nhìn lui, khi đã xác định không có ai, liền chạy ra ngoài sân vườn. Cậu nhún chân nhảy lên tường rào rồi biến mất tăm vào trong màn đêm tựa như một ninja thần bí.
Lúc này, cả gia trang cơ hồ đã loạn hết lên.
Sau khi thay đồ, cả đám bên học viện lật đật chạy ra ngoài. Khi vừa tới cổng học viện, bỗng có một chiếc limousine dừng lại ngay đó.
Khi mọi người còn đang thắc mắc về nó thì từ đằng sau lại xuất hiện thêm một bóng người.
- Mau lên xe đi!
Đó là giọng của một người phụ nữ, trong thanh âm pha lẫn sự lo lắng cùng hối hả.
- Luka? Sao cậu lại biết bọn mình cần đi bệnh viện?_Rin ngạc nhiên.
- Là tớ hồi nãy gọi cho Luka
-nee đó. Chúng ta không có thời gian tự gọi xe, nên tớ nhờ Luka
-nee mang xe tới rồi cậu ấy cũng đi cùng tụi mình luôn._Gumi lên tiếng giải thích.
- Được rồi, không còn thì giờ để đứng đây đâu! Mấy đứa mau lên!_Luka thúc giục, rồi cả đám lúc này mới chui vào xe.
Chiếc xe phóng nhanh đến bệnh viện Megpoid trong chốc lát.
Khi mọi người tới nơi rồi theo hướng dẫn của quầy tiếp tân mà chạy vào phòng cấp cứu chẩn đoán, thì hình ảnh một mĩ thiếu niên đã ở đó từ nãy, sắc mặt kém vô cùng, tưởng như mấy ngày liền không ngủ vậy.
Cả đám ngây ngốc nhìn nhau, cho tới khi Gumiya ra hiệu bằng mắt cho mọi người, cậu bước vào phòng cấp cứu.
- Thiếu gia!
Đoàn bác sĩ y tá trong đó đồng loạt cúi người hướng Gumiya chào. Gumiya gật đầu một cái, rồi quay sang nói với bác sĩ trưởng:
- Cậu ấy như thế nào rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!