Chương 22: Chap 19 (new Version)

- Carrot, Intruder, các cậu ổn chứ?

Một thiếu nữ tóc vàng ngắn ngang vai vừa rảo bước nhanh vừa thấp giọng nói.

- Okay, trên này không có việc gì!_Từ trong chiếc tai nghe nhỏ đeo trên tai, một giọng nói nhẹ nhàng pha chút cá tính của một cô gái phát ra.

- Bên này cũng okay._Theo sau đó là một giọng nam trầm ổn trẻ trung.

- Chú ý không nên ở yên một chỗ. Nếu cần thiết cứ di chuyển, đừng để đối phương phát hiện._Bên cạnh cô gái tóc vàng là một thiếu nữ có mái tóc dài màu ngọc được buộc cao gọn gàng cũng lạnh nhạt lên tiếng.

- Đã rõ!_Bên kia đồng thanh đáp lại.

Hai thiếu nữ trong trang phục màu đen bó sát toàn thân cùng đi dọc con đường hoang vắng với một tinh thần đã được lên dây cót, từng bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn, êm ái như đệm mèo.

Nơi này là một khu phố bỏ hoang, hầu như không có dấu hiệu của sự sống gần đây.

Những căn nhà cũ đổ nát, những mảnh kính vụn, những khúc gỗ mốc meo tràn lan hai bên đường.

Bầu trời ở đây trông u ám tựa như lúc nào cũng có thể đổ mưa, kèm theo những hàng cây chết khô rợn người và gió buốt mang hơi thở âm linh, mặc dù ở bên ngoài hiện đang là buổi sáng.

Không một ai nghĩ rằng sẽ có người dám đặt chân vào nơi này, vì từng có lời đồn là một khi đã vào thì sẽ không thấy ra, vì thế mà khu phố này còn được gọi là khu phố ma.

- Ui... ghê thật đấy... nghe nói ở đây có ma thật đó... chưa gì tớ đã thấy lạnh sống lưng rồi đây này..._Rin xoa xoa hai bàn tay lại với nhau vì lạnh, run run nói, nhưng lại cố tình bật mic lên, vẻ mặt nham nhở giống như là muốn cho ai đó nghe vậy.

- O

-Orange à, cậu... cậu nói gì thế...?_Gumi không khỏi rùng mình, mặt mũi cũng dần tái xanh lại.

- Orange, đây không phải lúc để đùa. Carrot còn phải làm việc. Chỉ cần phân tâm thì tính mạng mọi người có thể gặp nguy._Miku nghiêm nghị cảnh báo, làm Rin sợ sệt rụt người lại, cười hề hề lảng tránh.

- Carrot, có tớ ở đây.

Gumi chợt nghe được giọng nói mình tin tưởng nhất, trên môi liền nở rộ một nụ cười vui vẻ, tinh thần cô phấn chấn cả lên.

- Cảm ơn cậu, Intruder!

Hai người Miku và Rin tiếp tục đi bình thường được một lúc cho tới khi Miku ra hiệu dừng lại. Ánh mắt cô lập tức từ đạm mạc trở nên sắc bén, rồi thận trọng lên tiếng:

- Đến rồi.

Ngay sau đó, từ đằng xa xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn đang tiến lại gần.

Sương mù dần tản ra, hé lộ thân ảnh của một cô bé tầm 13, 14 tuổi với mái tóc dài xoăn gợn sóng màu vàng nhạt và đội nghiêng một chiếc mũ nhỏ, phần đuôi tóc lại từ vàng nhạt chuyển sang màu cầu vồng, trên khuôn mặt bầu bĩnh cặp mắt màu chanh hồn nhiên đáng yêu.

Cô bé vận lên một bộ lolita màu đen đỏ và trắng làm tông chủ đạo, trước ngực có ôm một con thỏ bông khá dị. Quả là một loli nhỏ bé dễ thương với nụ cười ngọt như kẹo đường trên mặt.

- Lâu rồi không gặp, Mayu xin kính chào mọi người~

Mayu dừng bước, rồi nhún người chào một cách thanh lịch.

Ôi, phải nói là con bé đáng yêu quá thể đáng luôn, nhìn một cái là không nỡ làm con bé rơi lệ hay bất mãn. Ôi trông con bé kìa, lịch sự ngoan ngoãn thế chứ...

Nếu là người ngoài thì sẽ nói vậy, nhưng 4 con người ở đây tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ con bé này theo hướng thánh thiện như thế.

Ừ rồi, dễ thương lắm, chim te phô mai que lắm, đến lúc nó xách rìu lên là chạy sờ mờ lờ luôn chứ đừng đùa. Thấy nó cười duyên dáng chứ, okay đợi tới khi nó show nụ cười kéo dài tận mang tai như Jeff The Killer là tối về đảm bảo nằm mộng thấy ma thấy má luôn nhá.

- Are? Sao mọi người nhìn nghiêm trọng thế? Có chuyện gì không vui sao?

Mayu lên tiếng hỏi với tông giọng tò mò, đầu nghiêng nhẹ sang một bên, hai mắt to tròn mở rộng hiếu kì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!