Chương 21: Chap 18 (new Version)

Màn đêm buông xuống, mặt trời rực rỡ ẩn đi nhường chỗ cho ánh trăng huyền bí toả sáng. Những bóng đèn được thắp lên khắp mọi nơi, xua tan đi bóng tối tịch mịch lạnh lùng.

Trong một căn phòng tại ngôi biệt thự nọ, có một thiếu nữ với mái tóc dài màu xanh ngọc được thả tự do tựa như dòng suối mượt mà đang ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà nóng toả ra hương hoa dìu dịu, bao bọc lấy thân cô là một bộ váy ngủ cổ điển màu trắng.

Gương mặt ấy hoàn mĩ như búp bê sứ được điêu khắc tỉ mỉ nhất, làn da trắng nõn nà, bờ mi dày cong vút, đôi mắt trong veo như hồ nước, chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu, cánh môi anh đào ửng hồng bóng bẩy.

Một biểu cảm bình thản đến lạ vương trên mặt, giống như cho dù trời đất có sắp sập thì cô vẫn có thể ung dung tiếp tục thưởng trà được vậy.

Những ngón tay dài thanh mảnh cầm tách trà đưa lên môi khẽ nhấp bỗng dưng khựng lại. Đôi mi cong khép lại che lấp tròng mắt vô tình, tách trà rời xa đôi môi trở lại trên dĩa đựng.

Hai cánh môi anh đào tách ra, để lộ một hàm răng trắng tinh đều đặn xinh xắn. Giọng nói phát ra từ đôi môi kia tựa như tiếng hát thiên thần, trong trẻo, nhưng cũng thật lạnh lẽo không có tí cảm xúc, như thể ai xui xẻo nghe được đều sẽ bị đóng băng mà chết với tinh thần vẫn còn bị mê hoặc.

- Vị khách không mời nào đó nếu đã đến rồi thì cũng nên lộ diện đi.

Một tiếng đáp lại mơ hồ vang lên trong không khí:

- Oya? Bị phát hiện mất rồi...

Trên chiếc lan can ngoài ban công bỗng xuất hiện bóng dáng của một thiếu nữ đầy đặn, với bộ trang phục là chiếc áo cúp ngực với hai bên tà áo buông chéo bên người, phần eo thon thả được phơi bày tự do, chiếc váy xếp li màu trắng ôm lấy phần xương chậu, được quấn thêm vài sợi dây màu vàng, hai tay mang bộ lắc tay màu đen, chân mang đôi bốt đen xen lẫn vàng cao đến đầu gối.

Cô có một mái tóc màu vàng tươi như cúc, dài đến tận nửa đùi và đuôi tóc tỉa nhọn, cùng với cặp mắt màu xanh dương như ngọc sapphire.

- Công chúa, kẻ hèn mọn đây xin phép được diện kiến người._Vẫn vững vàng đôi chân trên lan can nhỏ hẹp, cô gái trẻ cúi người chào với một tay đặt trước ngực, một tay vòng lại sau lưng.

Miku không đáp, cũng không quay đầu, mà chỉ đơn thuần là nhấp một ngụm trà như thể người kia đang nói chuyện với không khí.

- Công chúa vẫn thật lạnh lùng như xưa nhỉ? Thưa công chúa Miku, hay là nên gọi cô là "CV01" đây?_Cô gái kia bị phớt lờ cũng nén tức giận, thay vào đó trên môi lại treo lên một nụ cười giễu cợt và ánh mắt khinh ghét.

Tới lúc này, Miku mới phản ứng lại:

- Mục đích của cô là gì?

- Còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là tiếp tục "trận chiến" của chúng ta rồi!_Cô gái đáp lời bằng thái độ ngạo mạn và mỉa mai.

- Tiếp tục? Cô không phải là nên biết ơn khi trận chiến kết thúc sao?_Miku nói với giọng hơi ngạc nhiên xen lẫn châm chọc, đôi mắt vẫn nhắm lại như đang thư giãn.

- Chỉ khi nào chỉ còn duy nhất một người sống, khi đó trận chiến mới kết thúc! Lily tôi, "VA-L01" và cô, "CV01", chỉ một người được phép tiếp tục tồn tại, đó chính là quy định của trận chiến. Trái đất không thể có 2 mặt trời, cũng như một nước không thể có 2 vị vua. Cho dù tổ chức không còn, nhưng trận chiến vẫn phải tiếp tục! Chỉ vì tôi muốn tiêu diệt cô, kẻ được mệnh danh là "sản phẩm hoàn mĩ nhất"! Vì cái gì mà cô được hưởng thụ mọi thứ, còn tôi thì ngay cả nơi nương tựa cũng không có?!

Vì cái gì mà cô có thể đánh bại hàng trăm vật thí nghiệm chỉ trong một đòn, trong khi tôi thì không thể?!_Với dáng vẻ phẫn hận, Lily gào thét lên cùng với ánh mắt như muốn xuyên thủng cái lưng nhỏ nhắn trước mặt.

- Cô không còn là vật thí nghiệm. Cô chính là con người, cô có quyền được sống một cuộc sống yên ổn. Vì sao lại cố chấp nghĩ mình vẫn là "VA-L01"? Vì sao lại muốn trở thành sự tồn tại duy nhất? Cô sẽ làm được gì khi đã trở thành vật thí nghiệm hoàn mĩ nhất?_Mặc kệ cho bên tai ầm ầm những lời nạt nộ, Miku lạnh nhạt đáp.

- Đơn giản thôi. Tôi muốn trả thù, tôi muốn đòi lại sức mạnh khi xưa! Tôi là ai? Là siêu năng lực gia mạnh nhất tổ chức, được ưu ái chăm sóc, cho đến ngày cô xuất hiện! Tất cả mọi thứ thuộc về tôi đều bị cô cướp đi! Tôi bị quẳng vào một xó, bị đối xử tàn nhẫn chẳng khác gì súc vật, chẳng khác gì những vật thí nghiệm hèn mọn vô dụng khác! Tôi trở thành vật hi sinh thay vì là vũ khí tối thượng! Cô muốn tôi trở thành con người bình thường?!

Sau khi cô chết, tôi sẽ là một người bình thường như cô mong muốn!

Hàng mi của Miku khẽ động, rồi mở ra, đằng sau bờ mi mê người kia lại là một ánh mắt băng hàn cực độ, giống như một cái hồ sâu không thấy đáy, với những giọt nước kết tinh từ sương băng ngàn năm chỉ cần chạm vào là phần đó liền bị đông lại đến mức hoại tử.

- Thứ cô muốn, chính là từ bỏ nhân tính, từ bỏ cảm xúc, từ bỏ tất cả cảm nhận của một con người sao? Cô muốn từ bỏ tư cách làm người chỉ cô và một mình cô đang có sao?_Câu nói của Miku thốt ra với tần số trầm thấp hơn, không còn tìm thấy được vẻ trong trẻo thanh khiết nữa, thay vào đó là một trận bão tuyết ầm ầm như muốn thổi bay mọi thứ.

- Hừ, toàn nói những lời thừa thãi! Chỉ cần tôi còn sống, thì tôi đã là người! Ai quản chuyện nhân tính chó má gì chứ?!_Lily khinh miệt nói.

Miku trầm mặc được một lúc, sau đó mới mở miệng lên tiếng:

- Được, vậy thì như ý nguyện của cô. Hãy kết thúc cuộc chiến sinh tử này thôi.

- Tốt lắm. Tôi sẽ đợi cô ở "nơi đó". Nếu cô quá sợ hãi mà không dám đến, đừng trách tôi đến tận cửa để kết liễu cô!_Lily ngạo mạn nói, sau đó cả người nhảy xuống khỏi ban công.

Miku lặng thinh hướng ánh mắt trống trải ra ngoài bầu trời đen kịt, với tầng mây dày che đi ánh trăng và những vì tinh tú lấp lánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!