Đó là sáng sớm ngày hôm sau kể từ khi lễ hội văn hoá kết thúc.
Miku và Rin ngồi ngoài hành lang bệnh viện, dường như là đang chờ một ai đó đang ở trong phòng khám.
Miku lãnh đạm ngồi dựa lưng vào tường, hai tay trắng nõn ôm trước ngực, hai chân thon dài bắt chéo, hướng đôi mắt ngọc trong trẻo mà âm trầm lên cửa sổ nhìn vào phòng.
Rin thì không được bình tĩnh như vậy, cô nhíu mi, một tay vòng quanh ngực, một tay chống cằm, ngón trỏ liên tục đáp lên má, trông cô khá là căng thẳng.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, chỉ để thấy dáng vẻ của một thiếu niên tóc xanh lá mạ đang cúi gầm mặt xuống trông có vẻ suy sụp.
Rin đứng phắt dậy, đến gần Gumiya lo lắng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Gumiya lâm vào trầm mặc được vài giây, sau đó chỉ đơn giản để lại một câu rồi quay lưng đi mất:
- Không có gì, tớ đi thư giãn một chút.
Nhìn bóng lưng của Gumiya chậm rãi khuất dần mà lòng Rin ẩn ẩn đau. Cậu ấy dường như gầy gò hơn lúc trước...
Miku liếc qua nhìn Gumiya một cái, rồi đứng lên bước vào phòng khám. Cô đến đối diện với một vị bác sĩ mặc chiếc áo blu trắng đang ở tuổi trung niên, mắt đeo một cặp kính mỏng. Trên mặt ông là một biểu cảm khó xử cùng bối rối. Ông đứng dậy khỏi ghế, rồi hướng Miku cúi người.
- Miku
-sama...
Cô nhìn đến kết quả xét nghiệm đang hiện trên màn hình máy tính, ánh mắt chợt nghiêm lại.
Cô trầm ngâm một lúc, rồi nói với bác sĩ:
- Cháu cần bản kết quả này và một bản báo cáo chi tiết.
- Vâng, tiểu thư vui lòng chờ một chút.
Bác sĩ cung kính gật đầu, rồi lật đật đem dữ liệu trong máy đi photo.
Một lát sau, Miku ra khỏi phòng, trên tay cầm một bọc giấy. Rin lên tiếng hỏi han:
- Sao rồi?
- ... Nó đã chuyển xấu rồi. Không nghĩ rằng lại nhanh đến vậy...
Miku cất giọng, trong lời nói thể hiện sự phiền não. Đến cô cũng không thể giúp được gì.
Rin thất kinh, hai con mắt màu xanh biển mở to, mí mắt run run như sắp khóc.
- Không thể nào...
Trong đầu Rin chợt xẹt qua gương mặt của Gumi. Gumi thích Gumiya lâu như vậy, cậu ấy phải làm sao khi biết tin đây...?
Trên sân thượng, làn gió mang luồng khí mát lạnh bay qua làm tóc và áo Gumiya phất phơ trong không khí. Gumiya nhìn xuống dưới toà nhà bằng cặp mắt trống rỗng.
Chợt, cổ họng cậu bất giác thốt ra một cái hừ nhẹ. Sau đó, dần chuyển thành tiếng cười thê lương.
Gumiya khuỵ người xuống, hai tay vịn vào lan can, nắm chặt đến nỗi mười đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Cậu dùng đôi tay run rẩy luồn vào trong cổ áo, lấy ra mặt dây chuyền có hình cà rốt, nhỏ xíu cỡ bằng một đốt ngón tay. Cậu nhìn nó thật sâu, như muốn ghim chặt hình ảnh, sắc cam rực của nó vào trong đầu.
*******
- Gumi...!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!