Chương 11: Chap 8 (new Version)

Trong lớp A năm 2 đang là tiết Văn học Nhật Bản, mọi người ai nấy cũng im lặng ghi ghi chép chép, còn ông thầy già năm nào thì vẫn cất giọng khàn khàn giảng bài. Không khí vô cùng an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở. Tuy nhiên, tình trạng đó diễn ra không lâu...

- Ahahahaha!!! Bản tiểu thư đã trở về rồi đây!!!

Cánh cửa kéo đột nhiên mở một cái xoạch, rồi một giọng cười mang tính chất man rợ đến lạnh sóng lưng từ nơi ấy mà vang lên.

Ông thầy già ngớ mặt, lấy tay chỉnh lại mắt kính đeo trên mũi, rồi bình thản nói:

- Thì ra là trò Rin. Trò làm cái gì mà lại náo động lớp học như vậy? Nếu đã đến đây thì mau ngồi vào bàn học đi!

Bộ mặt hớn hở của Rin liền biến dạng ngay sau đó. Cô vừa bước vào lớp vừa lẩm bẩm trong miệng:

- Thật đúng là xui xẻo, về trúng ngay tiết Văn đáng ghét!

Ông thầy có nghe thấy, nhưng cũng chỉ liếc qua, hơi nhếch miệng cười giống như muốn châm chọc cô vậy.

Nhưng Rin là người có thể cho qua dễ dàng như vậy sao? Rin đảo mắt, trong lòng suy tính như thế nào mà vừa chọc tức ông ta, vừa để bản thân được lời.

Ánh mắt cô chợt dừng trên người nào đó cũng đang mắt đối mắt với mình. Khí tức mãnh liệt của cô vì trông thấy người mình muốn gặp nhất mà giảm bớt, thay vào đó là loại biểu cảm ôn nhu hiếm thấy.

Tuy nhiên, cảnh tượng xinh đẹp động lòng người ấy cũng diễn ra không được bao lâu, vì trên môi cô đã xuất hiện một nụ cười đầy ý vị.

Người nào đó liền cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra, sau lưng đã nhiễm một tầng mồ hôi.

Đúng như dự liệu, Rin bỗng nhào lên người kia, miệng nhỏ ríu rít kêu vang:

- Len a Len! Bản tiểu thư nhớ ngươi chết đi được!

Len cười, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không thể phủ nhận được tư vị quá đỗi ngọt ngào này. Len hôn một cái lên trán Rin, dịu dàng nói:

- Được rồi, ta cũng nhớ người. Bây giờ nên an tĩnh lại một chút, lát nói chuyện sẽ tiện hơn.

Rin hơi dẩu môi bất mãn, mắng một câu Chuối ngốc rồi ngoan ngoãn trở về bàn, trước khi an phận còn không quên liếc xéo trêu lại ông thầy đang bận tức tối trên kia.

Cả lớp còn chưa hết sốc vì chứng kiến một màn tình cảm sướt mướt của Rin và Len thì từ bên ngoài bóng dáng của cô Meiko cũng lộ diện:

- Hế lô các em, lớp ta lại có thêm một học sinh mới từ Anh Quốc về nhé! Bạn ấy đây!

Dứt lời, một ai đó bị Meiko dứt khoát đẩy vào trong lớp. Người đó khi bị mất thăng bằng thì la oái oái, hai tay vùng vẫy trên không trung. Tự dưng ở dãy bàn cuối có tiếng ghế đẩy vang lên, liền thu hút ánh nhìn của mọi người.

Học sinh mới trên kia cũng đã đứng được cho thẳng thóm đàng hoàng. Cuối cùng, cô ho ho vài tiếng rồi vui vẻ tự giới thiệu.

- Xin chào cả lớp, tớ tên Megpoid Gumi, sinh ra tại Anh nhưng tớ là người gốc Nhật. Tớ đã từng ghé thăm Nhật vài lần nhưng từ bây giờ tớ sẽ chính thức dọn về đây sống. Tớ vẫn còn rất nhiều điều cần phải học hỏi nên rất mong mọi người chỉ bảo thêm cho tớ!

Mọi người nghe xong, tính vỗ tay chào mừng cô nhưng có ai đó lại lên tiếng làm cắt ngang ý định của họ.

- Gumi! Cậu đã chuyển về đây sao?! Cậu không hề nói tớ biết!

Gumi nhìn về phía tiếng nói kia, rồi làm bộ như vừa nhớ ra cái gì đó. Cô lật đật chạy lại, cười cười:

- Ây da, dạo này tớ bận nhiều việc quá nên quên mất tiêu! Xin lỗi nha Gumiyan. À mà đúng rồi, tớ dọn về nhà cậu đấy nhá!

Cả lớp trố mắt tròn miệng nhìn hai con người đang đối thoại với nhau hết sức thân mật này. Cơ mà nghĩ lại thì Gumiya cũng là từ Anh đến, vậy thì hai người này chắc hẳn đã biết nhau từ trước ở Anh rồi đi? Ừ, nghe cũng có lí lắm.

- Chỗ này còn trống đúng không? Tớ ngồi đây được chứ?_Gumi chỉ chỉ vào cái bàn đằng sau bàn của Gumiya.

Gumiya gật gật đầu, trông cậu vẫn còn hoang mang lắm.

Vì đang là giữa tiết Văn học nên mọi người đều phải tiếp tục. Thế nên đến tận giờ ăn trưa cả lớp mới có thể bu lại chỗ của Gumi mà hỏi cung cho ra ngô ra khoai. Ngay cả học sinh từ mấy lớp khác cũng kéo tới vây ngoài cửa sổ hóng chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!