Chương 8: Chap 7 (new Version)

Tại một căn phòng toát lên vẻ u ám, quỷ dị, chỉ được thắp sáng một chút bằng những ngọn lửa xanh tím gắn trên tường.

Ở trên bục cao có một chiếc ghế lớn màu xanh đậm, cùng với người đeo mặt nạ bạc đang ngồi lên đó. Xung quanh hắn là những bức hình mô phỏng 3D, tất cả các bức hình đều chỉ chụp một người duy nhất, một cô gái tựa tiên tử nhưng thần sắc lại vô cùng lãnh khốc. Đôi con ngươi màu xanh như chìm đắm vào mộng tưởng, tràn ngập si mê. Bỗng, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến. Hắn phất tay, những hình ảnh đều bị tắt phụt đi.

- Vào đi.

Giọng nói của hắn trầm đục nhưng vẫn mang theo khí chất quý phái, tao nhã của bậc đế vương. Cánh cửa lớn được mở ra, một thân ảnh bé nhỏ bị che khuất bởi tấm áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ trùm thoắt ẩn thoắt hiện.

- Chủ nhân.

Kẻ giấu mặt đứng trước bục cao, rồi quỳ một chân xuống. Miệng thốt ra tiếng của một nữ hài tử chỉ tầm mười mấy tuổi.

- Việc ta giao cho ngươi như thế nào rồi?

Người trên đài cao cầm chiếc li thuỷ tinh chứa rượu vang đỏ thẫm, nhẹ lắc lắc khiến chất lỏng đung đưa chao đảo trong li.

- Chủ nhân, đã thất bại ạ. Thỉnh chủ nhân ban hình phạt.

Kẻ kia nghiến chặt răng, hơi có thần sắc không cam lòng.

Đôi mày phượng đằng sau tấm mặt nạ bạc hơi nhướn lên. Hắn kề li rượu lên môi, nhấp một ngụm, lại tiếp tục nhàn nhã nói.

- Lí do?

- Thưa chủ nhân, công chúa là siêu năng lực gia song hệ Băng Ám, thực lực vô cùng mạnh. E rằng thuộc hạ không thể đánh lại nổi.

Khoé miệng của bậc đế vương kia nhếch lên, trong đáy mắt xanh chợt loé. Hắn nói với kẻ kia:

- Ngươi lui đi. Bản thân tự thấy nên làm gì chứ?

- Vâng, thuộc hạ biết rõ.

Khi bóng dáng thấp bé kia rời khỏi phòng, những bức ảnh lại hiện lên. Tên đeo mặt nạ chống cằm, lẩm bẩm:

- Làm sao bây giờ? Ta lại yêu em hơn mất rồi. Ta nên làm gì nhỉ? Bắt em về, treo lên, sau đó...

Hai tay hắn cầm một cuốn hoạ, trong đó có một nữ nhân tóc xanh ngọc bị một nam nhân cưỡng hiếp mạnh bạo, nhưng vẻ mặt nữ nhân lại biểu hiện sự sung sướng cùng điên cuồng, hình ảnh vô cùng khiêu gợi dục hoả. Trang nào trang nấy đều tràn ngập tư vị hoan ái.

Một tiếng cười vang khắp cả căn phòng lớn, khiến mọi vật nếu như có ý thức thì đều sẽ rùng mình khiếp đảm.

Hắn đột nhiên ngưng cười, hai tay vỗ vào nhau một cái, lập tức có tên sai vặt bước tới, hành lễ với hắn rồi treo một cái gì đó lên tường. Đó là một tấm bia hồng tâm, ngay giữa có dán bức hình của một chàng mĩ thiếu niên có tư thái nhu hoà. Bậc đế vương kia liền phóng một con dao găm nhọn, tiếng xé gió vang lên, phập một tiếng, con dao cắm ngay vị trí chàng trai trong tấm hình kia. Sắc mặt của hắn chợt trở nên dữ tợn.

Vọng tưởng chiếm lấy người của hắn? Cứ nằm mơ đi! Cô là hoàng muội của hắn, là ái thê của hắn! Không một ai được đến gần cô! Chỉ có hắn! Và cô, cũng chỉ được phép có hắn!

- Tiểu hoàng muội của ta, khi nào thì em mới thức tỉnh đây...?

________________________________

Miku dần lấy lại một tia ý thức. Có lẽ là do nằm một chỗ quá lâu nên toàn thân cô đều khó chịu, cứng nhắc. Nhìn lên trần nhà, cô nhận ra đây chính là phòng mình. Tiếng lật sách vang lên bên tai, thu hút sự chú ý của Miku.

Giống như lần trước ở phòng y tế, hình ảnh cô thấy được chính là vẻ mặt chăm chú đọc sách của chàng mĩ thiếu niên có dáng vẻ thư sinh yếu ớt kia. Nhưng có vẻ như cậu ta đã đọc được khá nhiều sách rồi, bằng chứng là bên cạnh cậu có đặt một chồng sách cao như tháp kia.

- Tôi lại ngủ bao lâu rồi?

Miku nhàn nhạt lên tiếng. Như thường lệ, Mikuo quay sang mỉm cười với cô một cái, từ tốn đỡ cô ngồi dậy rồi đưa nước cho cô. Cậu buông cuốn sách khỏi tay, chú tâm ngồi trò chuyện với Miku.

- Ừm... hình như cũng được 3 ngày rồi. Tớ thấy cứ nằm trong phòng y tế mãi thì không tốt cho lắm, nên đã đưa cậu về đây.

Miku trầm mặc một hồi, xong lại hỏi tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!