- Cậu có mệt lắm không? Còn đi được chứ?_Mikuo tay trái nắm cánh tay của Miku, tay phải vòng ra sau ôm vai cô, nhẹ dìu đi trên hành lang.
- Không sao. Tôi tự đi được._Miku nhỏ giọng nói, định gạt tay Mikuo ra. Đường đường là một siêu năng lực gia thiên tài, thể chất đã được rèn luyện kĩ lưỡng, làm sao lại có thể cho phép bản thân biến thành một bình hoa di động, tay yếu chân mềm được cơ chứ.
Từ bên ngoài cửa sổ, chợt có một vật thể nhỏ bé bay vào, lượn lờ trước mặt hai người.
Khi nhìn kĩ lại, thì mới thấy rõ đó là một chú bướm với đôi cánh màu đen tuyền.
Ánh mắt Miku vô tình lướt qua cánh bướm, bỗng thất kinh. Cả thân cô cứng đờ.
Cô cảm thấy tầm nhìn của mình dần mờ đi, rồi mất hẳn, một mảnh đen kịt ập đến trong tiềm thức. Hai chân như bị chú bướm kia hút mất sức lực, liền khuỵu xuống.
Bất tỉnh nhân sự.
Mikuo khi nhìn thấy Miku ngất lịm, trong lòng liền vang dội tiếng tim đập thình thịch nặng nhọc. Cậu liếc mắt nhìn nơi con bướm kì lạ kia vừa mới bay lượn lờ. Nhưng ở đó, không còn một con bướm nào cả, như thể nó tự biến mất vậy.
Cậu nhíu mi, không khỏi cảm thấy kì quái.
Hai tay nâng cả thân thể của cô, Mikuo bước vội đến phòng y tế. Không nên để tình trạng này kéo dài thêm nữa.
Giáo viên y tế đang cầm máy tính bảng đọc ngôn tình, bỗng thấy cánh cửa được kéo sang một bên. Khi nhìn thấy thiếu niên kia bước vào, liền vội vội vàng vàng tắt màn hình, đứng thẳng thóm, cười hi hi ngọt ngào:
- Thiếu gia, hôm nay là có chuyện gì mà thiếu gia phải bỏ dở tiết học của mình để xuống dưới đây vậy? Có khi nào, là đến thăm tiểu nữ?
Giáo viên y tế này, mà thực chất cũng chỉ là thực tập sinh, là người thuộc tập đoàn Hatsuchi được phái đến để tiện theo dõi tình hình của nhị thiếu gia. Cô gái này chính là tự nguyện xung phong vào đợt tuyển người đến trường cùng thiếu gia đó. Lí do là, cô ta có ý với nhị thiếu gia.
Khoảnh khắc bắt gặp vị tiên tử được mĩ thiếu niên ôm gọn trên tay, trong vô thức, đáy mắt cô nàng kia có nổi lên một ngọn lửa nhỏ.
Đây là ai? Có liên hệ gì với thiếu gia nhà ta?!
- Thì ra là vị tiểu thư này không khoẻ. Thiếu gia có cần tiểu nữ giúp gì không ạ?
Mikuo đến bên giường trắng phía bên trong, đặt Miku nằm ngay ngắn. Ánh mắt màu xanh ngọc ôn nhu như nước nhìn thiếu nữ đang bất tỉnh. Cậu lúc này mới trả lời cô gái kia:
- Không cần. Tôi có thể tự lo cho cô ấy.
Cô giáo y tế nghiến răng ken két. Đã chứng kiến thiếu gia khi làm việc trong văn phòng nghiêm túc bao nhiêu, lạnh lùng bao nhiêu, thế mà giờ đây lại đối với người kia như thế. Thật không cam lòng!
- Thiếu gia có chắc không ạ? Tiểu nữ dù sao cũng có học qua ngành y, có lẽ sẽ giúp ích được cho ngài...
Mikuo quay người lại, nhìn cô giáo, vẻ tươi cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng lại mang theo ý tứ đe doạ.
- Tôi chắc chắn. Không cần phải làm phiền cô.
Cô giáo hít vào một ngụm khí. Tuy không đành lòng, nhưng cũng phải rút lui. Lỡ mà chọc thiếu gia giận lên, thì có ông trời mới biết cậu định làm gì. Vả lại, quy tắc từ đầu đã nói, khiến thiếu gia bất mãn, chính là tự đi dâng nộp cái mạng nhỏ lên cho chủ tịch a.
Mikuo thở ra một tiếng. Xong, cậu nhắm hai con mắt lại, tay phải đưa lên trước mặt Miku. Một luồng sáng một vàng nhạt, toả ra hơi nhiệt ấm áp phủ lên, bao trùm lấy thân thể cô. Khuôn mặt xinh đẹp khuynh thế nãy giờ vẫn còn hiện lên vài nét khổ sở, bây giờ lại trở nên bình yên hơn không ít. Thấy cô đã thoải mái hơn, cậu mới hài lòng gật đầu.
Siêu năng lực gia chính là bảo bối duy nhất mà Nhật Bản vô cùng xem trọng, và cũng khiến cho các quốc gia khác trên thế giới phải chống mắt lên mà ghen tị. Người sở hữu siêu năng lực dĩ nhiên sẽ được người đời tôn quý.
Gia tộc của cậu có lịch sử rất lâu đời từ tận thời phong kiến, nhưng nó hùng mạnh là vì người trong gia tộc khi xưa có nhiều vị quan và tướng quân có vai trò quan trọng trong triều đình.
Sau này, khi thời hiện đại đến, gia tộc chuyển sang làm ăn kinh doanh nhiều lĩnh vực. Nhưng suốt mấy đời, lại không hề có sinh ra một siêu năng lực gia nào. Đến đời của cha cậu, thì sinh được 2 người con trai. Cậu là người con trai thứ hai.
Cậu chính là người đầu tiên, và còn là Quang hệ siêu năng lực gia, nên thân phận của cậu còn cao hơn cả người anh cả, còn được chủ tịch tin tưởng sẽ truyền chức vị lại cho cậu.
Có lẽ bởi vì cậu thì có siêu năng lực, nhưng anh trai cậu thì không, nên từ nhỏ anh cậu đã đố kị với cậu, cũng từng xảy ra nhiều xung đột giữa hai anh em. Lão gia cũng vô cùng đau đầu.
Lớn lên, người anh trở nên bất cần đời, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, giao hảo với thế giới ngầm. Còn người em thì khiến lão gia rất hài lòng. Địa vị của đại thiếu gia cũng chỉ là hữu danh vô thực, đến nỗi giới báo chí cũng tưởng lão gia chỉ có một người con mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!