Chương 6: Chap 5 (new Version)

Lại là một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác. Ừ, chính là vô cùng bình thường đó...

Trên khuôn viên học viện rộng lớn, cây cối xanh tươi làm tăng thêm vẻ tràn đầy sức sống của một buổi sáng tinh mơ. Học sinh người người sánh vai nhau, vừa đi vừa trò chuyện, cười nói vui vẻ. Đúng là trường quý tộc tự nhiên sẽ có một bầu không khí khác hẳn. Hoà nhã như vậy, lịch thiệp như thế...

Cơ mà khoan đã!

Hàng chục con mắt chợt trừng to, dõi theo hai bóng người vừa mới xẹt qua. Ồ, còn không phải là Rin tiểu thư và Len nam thần sao? Nhưng mà, hai người bọn họ đang làm cái trò con mèo gì thế kia?

- Thằng chuối!!! Mau dừng lại cho bà đây hảo hảo xử lí ngươi!!!

- Kyaa!!! Yamete...!!!

Tình hình là Rin tiểu thư, hai tay cầm cây chổi chà giơ lên cao, ánh mắt như hai viên đạn nhắm thẳng vào Len đại công tử đang dùng hết sức bình sinh, vác chân lên cổ mà chạy. Khuôn mặt tuấn tú giờ đây bị vẻ hoảng sợ làm cho biến dạng, trở nên ngáo đá vô cùng. Không biết chuyện gì đã xảy ra, lại khiến cho Rin đại tiểu thư nổi tiếng vui vẻ, hoà đồng, không bao giờ nổi giận cho dù có người khích tướng có thể lên cơn tức điên như vậy đây?

Tường thuật ngắn gọn lí do như sau.

Sáng ra, Rin cô nương hoa lệ mở mắt, liền đập vào mặt là một bộ dáng ngoan ngoãn, nhu mì của một tên nam thần nào đó.

- Rin tiểu thư, tiểu nhân xin gửi lời chúc buổi sáng tốt đẹp ạ!

Rin mặt mày méo xệch, thật muốn thốt ra một câu: Cậu ăn trúng cái gì sao? Hay là bị ai đó đập đến nát dây thần kinh rồi?

Sau khi Rin đại tiểu thư thay đồng phục, cô ngậm một miếng bánh mì phết bơ vị cam, chạy ra chỗ TV, nơi bộ PlayStation đời mới nhất mà cô coi nó như sinh mạng cư trú. Rin đại tiểu thư nhà chúng ta có một thói quen, chính là mỗi buổi sáng thức dậy, đều phải đi kiểm tra xem cục cưng yêu quý của cô có bị tổn hại gì hay không.

Và dĩ nhiên, cô còn kiểm tra cả dữ liệu game trong máy nữa.

Và rồi, một tiếng thét xuyên thủng bầu trời, vang đến tận ngoài vũ trụ phát ra từ một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn đang kinh hãi nhìn cái màn hình.

Đen thui!

Một màu đen thui!

Rin lắp bắp che miệng, rồi quay phắt người, nhìn Len cay nghiến:

- Ngươi...! Là ngươi đã giết cục cưng của ta!!!

Bé chuối bị chỉ đích thân như vậy, không khỏi cảm thấy sợ hãi, trốn sau mép tường, miệng liên tục năn nỉ, cầu xin:

- Rin đại tiểu thư của tôi a... Tiểu nhân không cố ý...

- Tên khốn kia, ngươi đã làm gì?!!

Len không dám nhìn vào mắt Rin, lại úp úp mở mở nói:

- Thì... Sáng nay... Tiểu nhân có cầm li nước... Không ngờ đến vấp phải vỏ chuối, ngã lên máy... kèm theo nước...

Gân xanh gân đỏ đồng loạt nổi lên trên vầng trán sáng sủa của Rin. Cô nhếch miệng, sát khí bỗng ngập tràn...

Và thế là, cuộc rượt đuổi đã diễn ra oanh liệt như thế. Mặc kệ cho bao nhiêu ánh nhìn tò mò, soi mói, Rin đại tiểu thư quyết trả thù cho cục cưng của mình, bằng mọi giá phải lấy được cái mạng chó của Len đại nam thần.

Và cũng từ đó trở đi, Len cũng đã học được một kinh nghiệm vô cùng quý giá.

Nếu muốn sống toàn thây, ngàn vạn lần không nên dại dột chọc tức Rin cô nương dù chỉ một lần!

__________

Nhiều năm về sau, mỗi lần Len nhớ lại, mặc dù đã rất lâu rồi, nhưng vụ việc đó vẫn khiến cậu liên tục nổi da gà.

- Anh bị sao thế? Cảm lạnh à?_Kagamine phu nhân lo lắng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!