Chương 5: Chap 4 (new Version)

Một buổi sớm ban mai, nắng ấm chiếu vào qua khung cửa ban công, làm sáng bừng mọi khung cảnh. Thoang thoảng đâu đây lại nghe thấy tiếng chim hót líu lo rộn ràng. Ong bướm thi nhau bay lượn, hút mật ngọt hoa thơm.

Trong căn phòng kí túc nọ, có một cô gái dáng vẻ tựa như thiên tiên với bộ đồng phục học sinh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhàn nhã thưởng trà, ngắm cảnh sáng sớm. Chàng trai đang trùm kín chăn bỗng nhíu mày, rồi chậm rãi mở mắt.

- Chào buổi sáng._Cô gái mở miệng.

- Ừm... Chào buổi sáng..._Mikuo vẫn còn lơ mơ, theo phản xạ đáp lại. Một khắc sau, cậu giật nảy mình, ngồi bật dậy, trừng to mắt nhìn tiên nữ... à không, là ác ma vô cảm xúc trước mặt. Đúng rồi, cậu đang là bạn cùng phòng của Miku, đệ nhất hoa khôi của học viện được người người ngưỡng mộ, sùng bái cũng như ganh ghét.

- Cậu dậy thật sớm._Mikuo lên tiếng.

- Tôi cũng không cần ngủ nhiều. Nếu còn buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi._Miku nhàn nhạt đáp.

- Không có... Dù sao thì hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ._Nói rồi, Mikuo rời giường, tiến vào nhà tắm.

Đêm hôm qua, là Mikuo đã cùng cô thức khuya đến tận hai giờ sáng rồi cậu mới chịu ngủ. Còn Miku, vốn đã không chợp mắt được, liền lấy laptop ra bấm bấm cái gì đó. Đến sáng mới cất laptop đi, rồi thay đồng phục luôn. Thực ra thì, trước đó, cô có mơ thấy một giấc mơ khá kì lạ. Và bởi vì chính nó, nên cô mới không thể ngủ được.

Miku và Mikuo cùng đến trường. Học viện Vocaloid rất rộng, lại mang hơi hướng cổ điển phương Tây. Dọc đường, chỗ nào cũng đều có cảnh đẹp để ngắm, vô cùng thơ mộng và quý phái.

Học sinh ở đây đa số đều là các thiên kim quý tử thuộc tầng lớp thượng lưu. Thật ra, ở đất Nhật Bản này cũng không thiếu các trường quý tộc, nhưng điều gì đã khiến cho học viện Vocaloid lại nổi bật hơn so với tất cả các ngôi trường khác? Đúng vậy, học viện Vocaloid không chỉ là một môi trường giáo dục bình thường, mà còn là nơi đào tạo các học sinh sở hữu siêu năng lực.

- Tôi muốn đến hoa viên. Cậu thì sao?_Miku vừa đi vừa lên tiếng hỏi chàng trai có vẻ đẹp thư sinh, nho nhã bên cạnh. Mikuo ôn hoà nói:

- Tớ theo cậu được chứ?

Miku không đáp, cũng đồng nghĩa với việc cô không có ý kiến gì.

Đến hoa viên, lại đứng dưới thân cây anh đào. Miku đặt tay mình lên thân cây, lại nhắm mắt suy nghĩ cái gì đó.

Giấc mơ ngắn đêm qua, khiến cô bận tâm.

______________________________________________________________________________

Trong một không gian tối tăm, dường như không có giới hạn, có một cô gái, thân hình mảnh khảnh, mái tóc màu xanh ngọc xoã dài sau lưng. Cô nhìn xung quanh. Không có bất cứ thứ gì, chỉ đơn giản là một mảnh đen kịt.

Bất chợt, từ trước mặt lại xuất hiện một bóng người mờ ảo. Người này khoác lên mình một tấm áo choàng, chiếc mũ trùm phủ xuống, che gần hết khuôn mặt người này. Chỉ thấy, trên mặt hắn lấp ló một hoa văn quỷ dị, cùng với đôi môi đỏ thẫm. Hình như là một người phụ nữ. Trên tay bà đang cầm một thanh trượng dài. Từ bà toát ra một hơi thở thần bí.

Cô không muốn bắt chuyện với người này. Thế nên, tiếp theo chỉ là một khoảng lặng thinh. Đột nhiên, người thần bí lên tiếng. Giọng nói trầm thấp, cứ vang dài trong không gian.

- Thời khắc ấy... sắp tới rồi...

Bà lại tiếp lời:

- Và ngươi... là nguyên nhân của thảm hoạ...

Cô gái dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bà ta. Người thần bí chỉ nhếch môi một cái, rồi chậm rãi tan biến khỏi tầm mắt cô...

________________________________________________

Từ xa, một tia sáng chợt loé.

- Phập!

Thân cây anh đào nhẹ rung rinh, khiến cánh hoa rơi xuống như mưa.

Một cái phi tiêu cắm sâu vào thân anh đào. Miku đã nhảy ra khỏi chỗ đó từ nãy, kéo theo cả Mikuo. Có một bóng người nho nhỏ, khoác áo choàng đen nhảy vọt đến, đứng đối diện cô.

Miku nheo mắt nhìn kẻ này, dường như là chủ nhân của cây phi tiêu đó.

- Tìm được ngươi rồi, công chúa điện hạ thân yêu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!