Chương 4: Chap 3 (new Version)

Sở dĩ Rin là đang cầm tay Len lôi đi đọ game. Lính mới, vào trường mới, mà đã khiến cô để ý thì chỉ có nước đi đọ game mà thôi. Nhưng là, vị thiếu gia nào đó chợt xanh mặt.

- Ọc...

Một tiếng vang lên, khiến Rin phải dừng lại. Cô ngạc nhiên quay đầu, liền thấy Len sáng giờ chỉ có điệu bộ vô cùng thoải mái, bây giờ lại lúng túng đỏ mặt. Rin bỗng phụt một tiếng, cười ha hả.

Len dường như bị chọc giận, lớn tiếng:

- Cậu cười cái gì hả!

- Không phải...

Rin ôm bụng, lau khoé mắt hơi ẩm ướt, rồi tươi cười, tiếp tục kéo Len đi, chỉ là theo phương hướng khác.

- Cậu lại lôi đi đâu nữa đó?!

- Tất nhiên là đi ăn rồi! Cậu đói, làm như tớ cũng không đói hay sao à? Nhân dịp cậu vào trường mới, lại còn là bạn cùng phòng của tớ, tất nhiên tớ phải mời cậu ăn thịnh soạn một bữa chứ!

Len chạy ở đằng sau, liền nghĩ.

Có cô bạn như vậy, thực sự cũng không tệ...

Thực ra, Miku cũng không đi đâu nhiều, cô chỉ đi tới hoa viên trường, rồi lại kiếm chỗ ngồi dưới gốc cây anh đào. Mikuo thì cố gắng giảm sự hiện diện của mình ở đây. Vì cậu thấy được tình hình rằng, ngay tại thời điểm này cậu không nên dây dưa với cô. Vì trên mặt cô, lại hiện lên nét u buồn, giống như lần đầu cậu gặp cô ở công viên gần cô nhi viện.

Không biết, trong lòng cô đang có tâm sự gì. Liệu cậu có thể có tư cách làm người ở bên cô, nghe cô tâm sự hay không...

Miku không quản có người nhìn thấy bộ dạng này của mình. Có lẽ là do cô tin tưởng, nếu là người này, thậm chí nếu biết được bí mật của cô cũng không sao.

Buổi tối, khi đã ăn uống no nê các mĩ vị của Phoenix, hai người cùng trở về kí túc xá. Tuy biết Phoenix là nhà hàng vô cùng nổi tiếng, nhưng trước giờ cậu cũng chưa từng thử qua thức ăn ở đây. Bây giờ lại được chính tiểu thư cũng coi như là tiểu chủ nhân nơi này dắt đi ăn, lại còn miễn phí tiêu thụ hết đống cao lương có giá trên trời kia, trong lòng Len không khỏi cảm thấy cuộc đời sao mà hạnh phúc quá.

Vừa về đến cửa phòng kí túc, Rin liền lao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thay đồ. Không đầy 15 phút sau, đã thấy cô nhảy lên giường.

- Tớ ngủ trước đây.

- Không chơi game nữa à?_Len cũng vừa mới làm vệ sinh cá nhân xong, thấy Rin chưa gì đã muốn ngủ, nói.

Rin hơi thất thần. À, cô quên mất rồi. Nhưng mà, lại nhìn thần sắc đã hơi mệt mỏi của Len, cô mỉm cười.

- Không sao, mai rồi đấu sau. Cũng tối rồi, cứ ngủ đi, kẻo ngày mai lại không còn sức.

- Vậy được.

- Ngủ ngon!

Rin nói, rồi trùm chăn lên sát cổ, trong phút chốc chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Len tới chỗ công tắc đèn và tắt đi, rồi cũng trở lại chiếc giường mà chiều nay mới được thêm vào phòng.

Len từ từ ngả lưng, dựa trên thành đầu giường. Đôi mắt xanh màu trời hướng về cô gái đã say giấc nồng phía bên kia.

Ánh trăng rọi vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt của Rin.

Cô rất đẹp, nhưng không giống vẻ đẹp của những người con gái khác. Từ cô toát ra một luồng khí giàu sức sống, bất cứ ai khi đứng bên cô đều cảm thấy như được cô truyền sinh khí. Một luồng gió thoảng bay vào phòng làm cho mái tóc vàng hoe như ánh mặt trời của cô nhẹ phấp phơ. Trong phút chốc, Len cảm thấy lồng ngực mình hơi dồn dập, gương mặt tuấn lãng bỗng nóng rực.

Bên phòng của Miku, sau khi về phòng cô cũng không trò chuyện gì với Mikuo, liền tắt đèn và đi ngủ thẳng.

Không ngủ được.

Miku ngồi dậy, lướt mắt nhìn chàng trai bình yên ngủ say trên giường bên cạnh. Cô nhẹ nhàng tời giường, đi ra ngoài ban công. Gió đêm thổi mang theo hơi lạnh, Miku nhắm đôi mắt mình lại, thở đều.

Ngày càng đắm chìm vào biển sâu buồn bã

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!