Tại một biệt viện nọ...
- Beep beep! Beep Beep!
Chiếc đồng hồ được đặt trên tủ đầu giường vang lên ở con số 07:00. Có một thân ảnh nằm cuộn trên giường, đột nhiên vươn cánh tay dài, chạm vào chiếc đồng hồ.
- Cạch!
Tiếng kêu của nó tắt hẳn. Người nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy, thần sắc vẫn còn đang mơ hồ.
Dụi dụi con mắt xanh hờ hững, rồi thả hai đôi chân dài xuống đất, bước vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt và thay đồng phục.
Cô, Hatsune Miku, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Jewel, tập đoàn danh tiếng hàng đầu thế giới về lĩnh vực khoáng sản, đá quý, trang sức, mĩ phẩm. Những loại mĩ phẩm hay trang sức xuất thân từ Jewel đều được các chị em phái nữ toàn cầu vô cùng ưa chuộng. Vì thế, người đời có câu nói:"Cho dù có là người xấu nhất thế gian đi chăng nữa, chỉ cần dùng đồ của Jewel, lập tức thành vịt hoá thiên nga!"
Bước xuống phòng ăn, trên bàn toàn những món cao lương mỹ vị quý hiếm và ngon tuyệt hảo. Xung quanh bàn là một đống người hầu, đồng loạt hô:
- Tiểu thư, chào buổi sáng ạ!
Cô lướt mắt từ đầu tới cuối chiếc bàn dài, tuỳ tay chỉ vài món, lập tức có người liền lấy mỗi thứ một ít, cho vào hộp bento của Miku.
Xong xuôi, cô trực tiếp đi thẳng ra cổng nhà.
Đám người hầu thấy tiểu thư đã đi, liền thở dài một hơi.
- Tiểu thư sáng nào cũng không thèm ăn gì, lỡ vạn nhất ngất xỉu thì thế nào đây?
- Tiểu thư đã gầy như vậy rồi mà, giống như vừa đụng một cái là tiểu thư sẽ vỡ vụn ngay!
- Tiểu thư a, người còn lạnh lùng như băng tuyết vạn năm như vậy...
Lại thêm một tràng thở dài thườn thượt.
Chiếc xe Limo dài sơn một màu đen bóng đậu sẵn ngay cổng. Một hàng vệ sĩ đứng dọc hai bên, ngay cả tài xế cũng bước ra ngoài, cúi người hướng Miku.
- Tiểu thư, chào buổi sáng!
Một người tiến tới cửa xe mở ra, bước sang bên cạnh, hơi cúi người:
- Mời tiểu thư.
Cô từ cổng bước ra ngoài, từng tia nắng vàng nhạt chiếu đến, khiến cho người ta nhìn rõ dung mạo của vị tiểu thư này hơn.
Mái tóc màu xanh ngọc vô cùng dài, dường như dài đến nửa đùi của cô, được chia ra thành hai phần bằng nhau, cột gọn mỗi bên. Khuôn mặt trắng sáng như búp bê sứ, đôi con ngươi cùng màu với mái tóc như hai viên đá quý hạng cực phẩm, có thể khiến người nhìn như bị cuốn sâu vào vẻ đẹp thần bí của nó. Mũi thẳng, cao, cánh mũi nhỏ nhắn, cùng với đôi môi anh đào hồng phấn nộn. Trên người là một bộ đồng phục với hai tông trắng đen gồm áo sơ mi trắng, nơ đen, áo khoác ngoài đen, váy xếp li trắng.
Tại sao trên thế gian này lại có một người có thể sở hữu một dung mạo khuynh đảo chúng sinh đến vậy. Trên người cô toát ra một loại khí tức cao quý, thanh tao không nhiễm bụi trần. Nhưng... vị tiểu thư này, trên mặt lại không thể hiện bất cứ cảm xúc nào trừ vẻ lãnh đạm, lạnh lẽo như băng sơn. Tựa như, cô đối với cõi đời này chẳng có mảy may hứng thú.
Khi chiếc xe chạy vụt đi, đám người hầu đứng ngoài cửa vội vàng hớp từng ngụm không khí. Người nào người nấy đều bị cái lạnh từ cô làm cho dựng cả tóc gáy. Nếu không phải chính bản thân mình đang canh cổng, cầm chổi quét nhà, thì cũng tưởng rằng họ đang ở cái nơi hoang vu đầy tuyết trắng, băng lạnh, gió buốt. Tiểu thư, thật lãnh lệ...!
Chiếc xe chạy băng băng trên đường lớn, thu hút vô số ánh nhìn của người đi đường. Họ không khỏi tò mò, là vị đại nhân nào sống gần đây, lại còn sáng nào cũng thấy chiếc limo đó chạy trên đường này. Mà hình như lại còn là hướng tới cái học viện kia...
Chiếc xe dừng lại trước một tấm thảm đỏ được trải dài từ ngoài cổng đến bên trong. Tài xế xuống xe, một tay mở cửa, tay kia đặt sau lưng.
- Tiểu thư, đã tới.
Người đứng ở ngoài liền nhìn thấy bóng dáng vị quý nhân ngồi bên trong.
Là nữ thần a!
Đám học sinh xôn xao, khiến cho không khí rộn ràng hẳn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!