Chương 18: Chap 17 (new Version)

- Lại nữa sao...?

Len ngao ngán ôm mặt. Cậu cảm giác như Rin đã quên béng đi chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại hôm trước rồi. Đám học sinh này cũng toàn là một lũ ham mê trai xinh gái đẹp chứ có hơn kém gì đâu, bây giờ lại bày đặt khoa trương mang bộ dạng kia vào resort. Đây là đang muốn chết trong biển người mà.

4 người bọn họ do vẻ bề ngoài đang rất ư là nổi bật đã thu hút không ít các học sinh khác vốn là fan của bọn họ lại gần, hò hét rồi lại đòi xin chữ kí chụp hình không ngừng, khiến họ không thể nào thoát ra khỏi vòng vây được.

- Chết rồi, làm sao mà mình lại quên được chuyện này chứ? Len a sao cậu không nhắc tớ?!!

Rin mếu máo như muốn khóc tới nơi. Giờ làm sao đây?

Miku thở ra một hơi nhẹ. Sau đó, cô búng tay một cái tách, lập tức có khoảng mười mấy chàng trai xuất hiện hành lễ với cô:

- Miku tiểu thư, chúng tôi diện kiến người.

- Dọn đường.

Miku ngắn gọn ra lệnh. Không sai, đây lại chính là đội cận vệ của Miku trong học viện. Như đã nhắc đến trước đây, những người này đều là do bọn họ tự động thành lập thành một đội với mục đích trở thành hiệp sĩ bảo vệ công chúa của học viện là Miku đây. Tuy vậy, Miku lại không hề thấy tội lỗi mà thoải mái sử dụng bọn họ mỗi khi cần thiết. Cũng không trách cô được, với một người luôn hờ hững với thế nhân, suy nghĩ lại cứng nhắc vô cảm thì sẽ không có chuyện cảm thấy chột dạ vì lợi dụng người ta đâu, huống chi đều là do bọn họ cam tâm tình nguyện cả thôi.

Đội cận vệ kia tuân mệnh, rồi chia nhau ra cản đám người đang bấn loạn, chừa ra một lối thoát. Thế là 4 người họ đều an ổn mà trở về phòng.

Hai bên Miku với Rin tách nhau ra, mỗi bên đều quay về phòng của mình.

- Cả ngày quẩy tưng bừng thật mệt chết bản nương. Bây giờ mà đi tắm thì còn gì sướng hơn nữa đây._Rin vươn vai, làm mấy động tác co dãn để cơ thể bớt mệt mỏi.

- Nghe nói ôn tuyền ở đây nổi tiếng hơn so với những nơi khác vì nước suối ở đây có công dụng an thần, chữa mệt mỏi, loại bỏ độc tố ở trong người, còn khiến cho da dẻ đẹp ra nữa.

Len bổ sung thêm một số thông tin cho Rin về ôn tuyền ở Senbonzakura. Nghe thế, cô nàng liền bật chế độ full

-energy. Trông cô chẳng giống một người đang cảm thấy mệt mỏi chút nào.

- Thật vậy luôn?! Tớ lập tức đi tắm ôn tuyền đây!

Nói rồi, cô chạy vào trong phòng để lấy đồ thay, và như một cơn gió, cô bay thẳng ra khỏi phòng. Trong phút chốc, sự yên tĩnh được trả về. Len đành bật cười, chính mình cũng chuẩn bị đi tắm.

- Phù, cuối cùng cũng đã hết một ngày._Mikuo thở dài. Bỗng cậu nghe thấy vài tiếng chuông thanh thuý vang lên leng keng, khiến cậu phải nhìn về hướng phát ra.

Miku vẫn còn trong bộ trang phục công chúa với nhiều lớp áo rườm rà che kín hết tứ chi, trên đầu lại đội một chiếc trâm ngang, có một dải lụa có đính hai cái chuông bạc ở hai đầu, thế nên cứ mỗi lần cô di chuyển, hai cái chuông lại vang lên.

- Trông cậu chẳng có vẻ gì là mệt mỏi khi mặc bộ đồ nặng nề đó._Mikuo nhìn cô, rồi nói.

- Tôi quen rồi, do tôi là tiểu thư của tập đoàn Jewel nên lúc trước đã từng mặc qua những y phục quý tộc rườm rà._Miku nhàn nhạt đáp.

Miku đã được huấn luyện nghiêm khắc về những tác phong tiêu chuẩn của một tiểu thư từ nhỏ, mà vốn dĩ cô cũng mang trong mình dòng dõi hoàng thất nên có thể đây cũng chính là lối sống phù hợp dành cho cô.

- Hình như bọn Rin Len rủ nhau đi tắm ôn tuyền rồi. Cậu có muốn đi không?_Mikuo quay đầu về phía cửa, khi nãy cậu có nghe thấp thoáng động tĩnh của bọn họ.

- Không cần. Tắm ở đây là đủ, tôi không thích vào nơi công cộng. 

Cô nói, từng bước từng bước tiến đến cửa kính hướng ra ngoài sân. Cô ngẩng đầu lên ngắm mặt trăng bây giờ đã lên cao, thoáng lấp ló ẩn hiện đằng sau những đám mây trôi lềnh bềnh.

Miku đưa bàn tay lên ngang tầm mắt, chỉ thấy trong lòng bàn tay cô xuất hiện một vài bông tuyết trắng bay lơ lửng cùng với thứ ánh sáng huyền ảo.

- Đó là...?_Mikuo ngạc nhiên.

- Tôi thường hay tạo vài thứ như thế này. Bông tuyết lúc nào cũng đẹp, nhưng lại dễ tan biến vô cùng. Khi ví nó như sinh mạng của con người, ta lại cảm thấy sợ hãi hơn, vì bất cứ lúc nào sinh mệnh của mình đều có thể bị đoạt đi. Nhưng càng đau đớn hơn nữa, chính là tận mắt chứng kiến một sinh mệnh khác lụi tàn.

Nói rồi, bông tuyết trong tay cô phát sáng hơn. Sau đó, từ một bông tuyết đơn thuần, bây giờ đã nằm ở trong một chiếc cầu thuỷ tinh.

Miku đưa quả cầu tuyết cho Mikuo, giọng nói không còn lạnh lùng như ban đầu, thay vào đó trong thanh âm còn có chút dịu dàng khiến Mikuo sửng sốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!