Chương 17: Chap 16 (new Version)

- Công viên phim trường Kyoto?_Rin tò mò hỏi, vẻ mặt trông cứ ngu ngu kiểu gì ấy.

- Ừ. Kyoto Studio Park, hay còn được gọi là Toei Uzumasa Eigamura là nơi mà họ thường lấy bối cảnh Nhật cổ thời Edo để quay phim đó. Cả khu vực này đều được mô phỏng lại giống như thời Edo với các căn nhà cổ, gian hàng truyền thống, thức ăn thuần Nhật. Mỗi ngày họ đều có một chương trình đặc biệt, chính là kịch Samurai ở ngay ngoài đường. Ngoài ra công viên này còn có các trò chơi cảm giác mạnh, rạp phim 3D hay nhà ma nữa đó._Len lẳng lặng quan sát vẻ mật ngáo đá của Rin bằng nửa con mắt, miệng từ tốn giảng giải cho mọi người. 

Rin vừa nghe xong, lập tức hai con ngươi màu xanh da trời sáng bừng lên như hai cái bóng đèn. Cô lôi kéo cánh tay của Len:

- Thế giờ chúng ta đi thử có được không? Len a Len tớ muốn đi!!

Len chán nản thở dài, cả thân kèm cái đầu cứ bị lắc qua lắc lại, cậu chóng mặt muốn ói rồi đây này.

- Cậu cứ từ từ không được sao? Hối thúc tớ như vậy mà cậu cũng nghĩ sẽ thành công à?_Len lườm lại.

- Thôi đi, tớ biết một khi Len đã mất công nói đến mấy cái này thì cậu cũng đã có ý định đi ngay từ đầu rồi. Không cần phải giả vờ thanh cao đâu._Mikuo ngoài mặt thì luôn cười hiền lành, nhưng lời nói vừa tuôn ra lại tàn nhẫn đâm một dao vào tim Len.

- Cậu... cậu im đi có được không?!_Mặt Len trở nên ửng đỏ, cậu tức giận hét lên.

Miku như một vật chỉ mang tính tượng trưng không hơn không kém, cô thản nhiên đưa mắt vào đám đang nhốn nháo kia, hai tay bưng li trà gốm hình trụ rồi đưa lên miệng nhấp một miếng.

- Thật ấu trĩ.

Một đám bỗng nhiên im lặng như tờ. Ba đứa quay đầu sang nhìn Miku vẫn đang bình thản uống trà, 6 con mắt trợn trừng như không thể tin được.

- Miku... cậu là vừa mới... lên tiếng khinh bỉ... phải chứ?_Rin bàng hoàng hỏi, trong thanh âm còn hơi run run.

- Một người không màng thế sự như cậu... mà cũng có thể hao tâm phí lực quan tâm đến một đám ấu trĩ đây sao?_Len cũng ngơ ngác không kém.

Miku hơi nhăn mặt. Có gì lạ lắm sao?

- Rin à, không biết Miku trước đây có bao giờ lên tiếng khinh bỉ người khác hay không vậy?_Mikuo thắc mắc. Đúng là hôm nay Miku mang đến cho mọi người một chấn động, nhưng cậu lại không biết được ở quá khứ Miku có từng như thế hay không.

- Không đâu... người thanh cao như cậu ấy sẽ không thèm đếm xỉa đến trò mèo của lũ dân đen đâu..._Rin trả lời mà vẫn ngây ngốc như trên mây.

Rin như chợt nghĩ đến gì đó, rồi a lên một tiếng. Tức thì, cô nhảy về phía sau, thủ thế như chuẩn bị tấn công. Khuôn mặt nhỏ xinh đanh lại nghiêm trọng, cô ngờ vực:

- Ngươi không phải là Miku! Ngươi là ai?! Tại sao lại giả dạng cô ấy?!

Bàn tay cầm li trà của Miku hơi run lên. Này... tại sao lại thành như vậy chứ hả?

Mikuo nhìn ánh mắt bất đắc dĩ cùng khó hiểu của Miku, liền hiểu ra vấn đề. Cậu bật cười.

- Không, đó chính là Miku. Tớ tin chắc là vậy.

Rin nhíu mày. Nếu ngay cả Mikuo mà cũng nói thế, vậy cũng có thể tạm thời tin tưởng đi.

Len cảm thấy bầu không khí có chút hít thở không thông, liền đứng ra giảng hoà.

- Chúng ta đi chơi thôi, kẻo lại hết ngày.

Vừa quay trở lại vấn đề chính, Rin liền quăng hết chuyện khác ra sau đầu, trực tiếp leo lên người Len hào hứng hô:

- Đi thôi!!!

Len mếu máo. Cậu không phải là tính xem tớ như con ngựa đấy chứ?

Còn Mikuo, bản thân cậu thì thấy vui trong lòng. Miku đã dần trở nên giống với con người bình thường rồi.

- ... Quá dữ...

Rin trầm trồ nhìn khung cảnh xung quanh công viên. Hơi thở cổ kính hiện diện khắp mọi nơi, cứ như là được trở về quá khứ vậy. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!