Tiết học đầu tiên của hôm nay là môn toán, tuy nhiên cô Britney cũng không giảng bài, mà để Trần Lạc chép mấy đề toán lên phiến đá.
Phương pháp giảng bài của cô Britney cũng không cứng nhắc, nàng thường xuyên bồi dưỡng khả năng làm việc nhóm của học sinh, nàng sẽ đưa đề sau đó sẽ để cho các học sinh tự do thảo luận.
Đương nhiên, dưới tình huống này, đề bài nàng đưa ra sẽ khó hơn một chút, nhiều khi cả tiết cũng không thảo luận ra kết quả gì.
Trần Lạc chép đề bài xong, lúc hắn chuẩn bị trở về chỗ ngồi, bị Britney vụng trộm nhét một ổ bánh mì vào trong tay.
Britney ném một ánh mắt cho hắn, rồi nàng về ngồi ở trước bàn giáo viên, cầm lấy bút lông chim, đang vùi đầu suy tư điều gì đó.
Rất hiển nhiên, nàng còn chưa từ bỏ vấn đề hôm qua.
Trần Lạc rất rõ ràng, nhà khoa học và nhà toán học, một khi bị khơi dậy tò mò, trừ phi chính nàng tỉnh ngộ, người khác rất khó để giúp nàng.
Song, mặc dù vấn đề về số vô tỉ sẽ để các học giả toán học rơi vào khủng hoảng, nhưng chỉ cần bọn họ tiếp nhận sự thật này, toán học sẽ vẫn phát triển theo quỹ đạo bình thường của nó.
Trần Lạc lắc đầu, không nghĩ thêm cô Britney, hắn thả lực chú ý lên thảo luận nhóm.
Một nhóm gồm sáu người, Trần Lạc và Toby lại thêm hai bàn đằng trước và sau xem như thành một nhóm thảo luận.
Ngoại trừ Trần Lạc và Toby, trong nhóm bọn hắn còn có hai cô gái tên là Lynda và Tracey, về phần hai người cuối cùng, một người là Baader, hắn từng có mâu thuẫn với Trần Lạc, người còn lại là bạn ngồi cùng bàn với Baader.
Toby đối với Baader không có ấn tượng gì tốt, hắn và Blair trước kia không thiếu bị Baader bắt nạt, nhưng để hắn kỳ quái là, mỗi lần Baader đều không thiếu khiêu khích châm chọc bọn họ, hôm nay lại trở nên đặc biệt trung thực, chỉ yên lặng ngồi một chỗ.
Baader không gây sự, Toby cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc gã, hắn liếc qua Trần Lạc, ngơ ngác một chút, đột nhiên hỏi: "Blair, bánh mì của cậu từ đâu tới, vừa rồi rõ ràng không có..."
Trần Lạc đem bánh mì cất đi, nói: "Hôm qua còn dư."
Toby cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn bài toán được ghi trên phiến đá, lắc đầu nói: "Hôm nay cô Britney ra đề khó thật, tớ chẳng suy nghĩ được gì cả..."
Lynda liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cậu nói như kiểu trước kia cậu suy nghĩ được ra được vậy..."
Toby không phục hỏi lại Lynda: "Tớ không có, cậu có sao?"
Một nữ sinh khác tên Tracey quay sang hỏi Trần Lạc: "Blair, cậu có ý tưởng nào không?"
Dù sao Trần Lạc cũng là giáo viên dạy ôn thi tốt nghiệp cấp ba, bài tập toán học cơ bản kiểu này, với hắn mà nói hoàn toàn chính là trò trẻ con, hắn còn đang suy tư vấn đề ma pháp, nghe vậy qua loa trả lời: "Có một chút..."
Trên khuôn mặt Tracey hiện ra vẻ sùng bái, nàng nói: "Blair, cậu thật lợi hại, nói cho tớ nghe với..."
Đám người Toby và Lynda cũng hướng ánh mắt về phía Trần Lạc. Trước kia, làm bài tập nhóm kiểu này, bọn họ cơ bản cũng không biết, đều ngồi nói chuyện phiếm để giết thời gian, nhưng từ khi Blair bỗng nhiên trở nên thông minh, mỗi lần hắn đều sẽ giảng giải bài tập cho bọn họ.
Suy nghĩ của Trần Lạc bị Tracey đánh gãy, hắn chỉ có thể giải thích mấy vấn đề trên phiến đá trước tiên.
Tiểu cô nương tên Tracey này có ý đồ với hắn không phải ngày một ngày hai, hiện tại không nói, một hồi thể nào nàng cũng mời Trần Lạc ban đêm qua trang viên nhà nàng để kèm nàng học toán, nàng thậm chí còn nhiều lần nhấn mạnh trang viên nhà nàng rất lớn rất xinh đẹp...
Trước đó không lâu, Trần Lạc thế nhưng "vượt năm ải chém sáu tướng", đào thải vô số người cạnh tranh mới nhận được công tác ở trường chuyên cấp 3 kia.
Nếu bàn về năng lực sư phạm, cô Britney cũng kém hắn, loại kinh nghiệm này giúp Trần Lạc đối mặt với khung cảnh hoành tráng đêm hôm qua cũng có thể thành thạo điêu luyện.
Tràng diện nhỏ kiểu này tự nhiên không nói chơi.
Dưới cách giảng dễ hiểu và kiến thức uyên bác của Trần Lạc, năm người nhanh chóng hiểu rõ bài toán phức tạp kia.
"Thì ra là như vậy..."
"Đã vậy còn quá đơn giản..."
"Blair thật là lợi hại!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!