Edit: Hyukie Lee
Hạ Thâm bị nóng mà tỉnh.
Lúc đi ngủ rõ ràng đã mở điều hòa, sao lại nóng như vậy?
Hắn mở mắt ra, phát hiện trên người mình nhiều thêm một cái chăn.
Cái chăn màu xanh nhạt, cũng không dày lắm, nhưng đối với một người ngủ dưới điều hòa còn muốn lõa – thể mà nói, quả thực là nóng muốn chết.
Hạ Thâm xốc chăn lên, sắc mặt không tốt.
Mọi người đều biết Hạ thần thiếu ngủ cả năm, cho nên khi thức dậy tính rất cộc, nhất là dưới tình huống ngủ bổ sung không đủ.
Hạ Thâm liếc mắt liền thấy Con tôm tròn ở giường bên cạnh.
Đừng trách hắn nghĩ như vậy, tên gia hỏa này khi co lại còn có một cục, nhìn rất tội nghiệp, cực giống con tôm bị lột hết vỏ.
–Ngủ như vậy, không có cảm giác an toàn tới mức nào.
Hạ Thâm nghĩ vậy, trong nháy mắt bực dọc tan hơn phân nữa.
Reng reng…
Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên.
Không cần Hạ Thâm lên tiếng, con tôm tròn kia xốc chăn lên một cái vù, một đầu lông xù tóc ngắn ngồi dậy.
Lúc này Hạ Thâm mới thấy rõ mặt người nọ, ngũ quan nhỏ bé xinh xắn, mang theo ba phần trẻ con bảy phần mờ mịt, nhỏ gầy như tiểu cô nương
Học sinh trung học?
Hạ Thâm nhận ra y, bỗng thốt ra tên này.
Đầu óc ngủ sắp hôn mê chuyển động, Kiều Thiều vừa nhấc đầu lên liền thấy nam sinh phản quang mà đứng.
Giữa trưa mặt trời rất nóng, tùy ý chiếu rọi cả phòng, giờ phút này bị thân hình cao kều chặn lại, dương quang tinh mịn như cố vượt qua hắn, lấp lánh trên tóc vai, dệt thành một vầng sáng tự nhiên.
Giật mình một cái, Kiều Thiều tỉnh!
Sao cậu lại ở đây? Hạ Thâm hỏi một câu.
Kiều Thiều lại chú ý đến câu trước:
"Cậu nói ai là học sinh trung học?" Đừng tưởng y không nghe, y nghe rất rõ, Lâu Kiêu gọi mình là học sinh trung học.
Hạ Thâm cúi đầu xem tên nhóc ngồi xếp bằng trên giường, khí thế như con mèo sắp dựng lông…
Hắn không nói gì, chỉ vươn tay, đè lên cái đầu lông xù một cái.
Không cần nói nhiều, động tác đại biểu tất cả — không phải học sinh trung học sao lại lùn thế này?
Kiều Thiều: …
Hạ Thâm bị biểu tình của y làm cho khóe miệng khẽ nhếch.
Kiều Thiều chưa từng chịu khuất nhục như vậy bao giờ, một phen đẩy tay Hạ Thâm ra, nhảy xuống giường cùng hắn giằng co: Tôi là Đông Cao. Còn lớn hơn mi một tuổi đó đệ đệ! Đương nhiên nói đến cái này sẽ hơi phiền, Kiều Thiều nhịn xuống không nói.
Hạ Thâm chậm rì rì hỏi: Năm mấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!