Edit: Hyukie Lee
Lâu Kiêu nhướng mày:
"Không phải ngồi trước cậu là một nam một nữ?"
Lâu Kiêu cùng lớp với Vệ Gia Vũ, mặc dù thời gian ở trong lớp rất ít nhưng tình huống đại khái cũng nắm được.
Vệ Gia Vũ yên lặng hai giây:
"Anh Kiêu à, Tuy Lý Thanh có hơi lùn nhưng cậu ta là con trai thật mà."
Lâu Kiêu:
"Vậy sao, tôi không nhìn rõ."
Đối với chuyện mình bị mù, hắn vẫn luôn thẳng thắn, chỉ là không có ai dám hỏi mà thôi.
Trong lúc nhất thời Vệ Gia Vũ cũng không biết nói gì.
Một người sống sờ sờ ra đó, học chung lớp hơn nửa năm mà Lâu Kiêu vẫn tưởng đối phương là nữ?
Đột nhiên có chút đau lòng cho tên Lý ma ốm.
Í? Nghĩ như vậy… Bỗng nhiên Vệ Gia Vũ phúc chí tâm linh.
Phúc chí tâm linh: Phúc đến thì tâm cũng sáng ra.
Hắn đã hiểu tại sao Lâu Kiêu lại thích Kiều Thiều! Đừng nói Lâu Kiêu cũng tưởng quỷ nghèo thành con gái chứ!
Vệ Gia Vũ vội vàng nói:
"Anh Kiêu! Kiều Thiều cũng là nam đó!"
Lâu Kiêu nhìn hắn như nhìn thằng ngu: Vô nghĩa.
Vệ Gia Vũ: ?
Xem ra, anh Kiêu với tiểu quỷ nghèo là chân ái.
Lâu Kiêu suy nghĩ xong lại hỏi:
"Cậu thật sự cảm thấy bọn họ bình thường?"
Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều?
Vệ Gia Vũ cảm thấy bọn họ rất không bình thường!
Nhưng vì tránh đi cơn giận lôi đình của giáo bá, Vệ Gia Vũ quyết định làm một tên mù:
"Rất bình thường mà, chắc vì ngồi cùng bàn nên có tí thân thiết ấy!"
Lâu Kiêu nhìn qua:
"Mỗi ngày cậu đều xà nẹo nắm tay, ngủ cùng một giường với cùng bàn mình à?"
Vệ Gia Vũ ảo tưởng hình ảnh mình và cùng bàn một chút, xém chút nữa ói ra.
Lâu Kiêu hiểu rõ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!