Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều và Hạ Thâm cũng thấy bọn họ, Hạ Thâm nói:
"Đến rồi? Đợi một chút."
Vệ Gia Vũ nghĩ thầm: Gỉa vừa thôi!
Kiều Thiều vội nói:
"Là tôi không cẩn thận làm sữa đổ ra, đợi tôi quét dọn…"
Nhưng quét dọn thế nào đây, lấy cây lau nhà hay là nùi giẻ?
Mà cây lau nhà ở đâu, giẻ lau ở đâu, Kiều Thiều vô cùng nhớ thương dì Ngô ở nhà.
Lời vừa nói ra, chân tướng rõ ràng.
Hóa ra không phải gian tà giữa ban ngày, mà là không cẩn thận làm đổ sữa.
Cuối cùng Vệ Gia Vũ cũng dừng bước chân không ngừng dịch ra khỏi cửa.
Lâu Kiêu nói:
"Xe đã chờ dưới lầu rồi."
Hạ Thâm giữ chặt Kiều Thiều: Không sao, đừng lo.
Kiều Thiều:
"Thế cứ để đó? Đợi lúc về…" Là thúi quắc cả nhà!
Lâu Kiêu cau mày:
"Đừng động, tôi kêu người đến dọn."
Vốn Hạ Thâm cũng không dọn dẹp, phỏng chừng trong nhà cũng không có cái giẻ lau.
Hạ Thâm cũng ngăn Kiều Thiều lại:
"Cẩn thận đừng đụng vào."
Kiều Thiều vẫn còn do dự, y luôn cảm thấy cứ vậy mà đi rất không trách nhiệm…
Lâu Kiêu đã gọi điện thoại:
"…Ừm, lại đây dọn vệ sinh, chìa khóa tôi gửi dưới cái đệm."
Cúp điện thoại, hắn nói: Đi được rồi.
Hạ Thâm nhìn qua Kiều Thiều: Yên tâm chưa?
Kiều Thiều: …
Thôi đi, dù sao y cũng không biết dọn dẹp cái đống này thế nào.
Vệ Gia Vũ đứng cạnh cửa yên lặng nhìn, nội tâm lại là một trận mưa rền gió dữ.
Thật ra hắn cũng không thân với Lâu Kiêu và Hạ Thâm lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!