Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều đứng một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh của mình:
"Đứng đầu toàn thành phố? Hạ Thâm???"
Ngữ điệu nghi vấn này có thể hóa thành thực thể bay ra!
Trần Tố sửng sốt: Cậu không biết sao?
Kiều Thiều ngu cả người: Sao tôi biết được!
Trần Tố nghi hoặc nói:
"Không phải lúc trước cậu đã hỏi tôi rồi sao?"
Cậu sợ Kiều Thiều chịu đả kích, còn an ủi một phen.
Kiều Thiều nhớ lại buổi nói chuyện ấy:
"Nhưng lúc đó cậu nói tôi đừng bắt chước cậu ta…"
Trần Tố nhận ra nghĩa khác trong câu:
"Ý của tôi là, cậu không cần so với Hạ Thâm, không phải ai lên lớp ngủ cũng thi điểm cao được."
Kiều Thiều: …
Là như vậy đúng không !
Tức đến không nói ra lời thì phải làm sao bây giờ !
Trần Tố biết cuộc đối thoại lúc trước não hai người không cùng một kênh, nhanh chóng giải thích :
"Hạ Thâm không giống với chúng ta, cậu ta xem qua là nhớ, học bài chỉ cần nhìn qua một lần, cậu đừng thấy cậu ta lên lớp là ngủ, thật ra khả năng tiếp thu tri thức đã sớm vượt qua phạm vi của học sinh trung học, lúc mới khai giảng còn có trường đại học gửi thư mời…"
Bộ dáng này của Kiều Thiều, như nghe chuyện thiên phương dạ đàm.
Từng câu từng chữ y đều hiểu, tại sao ghép lại với nhau bỗng nhiên không hiểu được nữa !
Ngồi cùng bàn với mình, học tra bất lương ngồi cùng bàn, lại là thiên tài một chọi một triệu ?
"Theo lý thuyết thì cậu ta có thể nhảy lớp, nhưng không hiểu vì sao vẫn không nhảy."
Trần Tố lại cho Kiều Thiều một phát xuyên tim.
Kiều Thiều đứng thêm một hồi nữa mới mở miệng được :
"Tôi… Thật sự không biết."
Trần Tố cũng suy nghĩ cẩn thận, cậu hổ thẹn nói :
"Là lỗi của tôi, tôi không nói rõ với cậu."
Đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, Kiều Thiều hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Năm nhất vừa mới khai giảng, không ai tin Hạ Thâm chính là vị học thần có thành tích đáng sợ đứng đầu toàn thành phố.
Dù sao thì hoạt động mỗi ngày của hắn, ngoại trừ đi ngủ chính là đi ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!