Edit: Hyukie Lee
Nhìn không thấy?
Ừ đúng là không thấy thật!
Kiều Thiều cứng đờ, lại nói:
"Tôi đọc cho mà nghe."
Y lật tờ giấy xin phép ra, nghiêm túc đọc:
"Đơn xin nghỉ, Kiều Thiều năm nhất ban nhất, bạn cùng lớp Hạ Thâm, xin…"
Kiều Thiều cẩn thận đọc hết.
Đọc xong, một đôi mắt trông mong nhìn lên Lâu Kiêu: Nghe chưa?
Nhìn không thấy cũng có thể nghe được đi, Kiều Thiều đọc rất rõ ràng, chỉ cần thính lực không có vấn đề chắc chắn sẽ nghe hiểu được!
Ai ngờ…
Giáo bá còn là một giáo bá thận trọng, chỉ nghe hắn nói:
"Trăm nghe không bằng mắt thấy."
Ngụ ý chính là, những thứ ta nhìn không thấy đều là giả, ai quan tâm mi đọc cái gì.
Kiều Thiều: ???
Hạ Thâm không chút khách khí mà cười ra tiếng.
Kiều Thiều quay đầu lại nhìn hắn – Còn cười được!
Hạ Thâm rén lại:
"Được rồi, tôi ôm cậu trèo tường cũng không sao."
Chẳng lẽ không giải thích liền buông xuôi?
Nhặt chút cốt khí còn sót lại lên dùm cái được không?
Lâu Kiêu trèo tường ra cũng không phải để nói chuyện phiếm với bọn họ, hắn khoát tay nói:
"Hai người tiếp tục, tôi đi đây."
Nói xong cũng không chờ Kiều Thiều trả lời, chân dài sải bước, chớp mắt đã đi năm sáu mét.
Kiều Thiều há há mồm, đành thôi…
Hạ Thâm vỗ vỗ nhóc con, dỗ dành:
"Đừng giận, không đánh thức được người giả ngủ."
Thật ra Kiều Thiều cũng biết Lâu Kiêu chỉ đùa thôi, không nên tưởng thật.
"Lâu Kiêu bị cận thị nghiêm trọng vậy sao không đeo mắt kính đi!" Kiều Thiều tức giận:
"Dù không đeo gọng thì cũng phải đeo sát tròng chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!