Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều ngồi dậy, dùng vẻ mặt nhìn bệnh thần kinh mà nhìn hắn: Chưa tỉnh ngủ hả?
Hạ Thâm không biết xấu hổ, ngáp một cái: Tôi khen cậu mà.
Kiều Thiều đã quen với giọng điệu này, thậm chí còn đâm lại một câu:
"Thế có phải tôi nên cảm ơn cậu không ."
Không cần cảm ơn.
Tầm mắt Hạ Thâm vẫn di chuyển trên mặt người nọ:
"Tôi mới phát hiện, cậu lớn lên cũng không tệ, mắt to chút nữa là thất thần, mắt nhỏ lại thì không ngoan, cái mũi và miệng cũng vừa vặn…"
Hơn nữa làn da này, nhìn thế nào cũng trắng như đậu hũ.
Kiều Thiều nghe không nổi nữa, lấy bút bi gõ tay người nọ:
"Thân thiện nhắc nhở, tôi là nam."
Hạ Thâm nói:
"Ừm, nếu cậu mà là nữ, nhất định sẽ khiến bọn con trai u mê không lối thoát."
Kiều Thiều phát hỏa:
"Chứ tôi là nam thì không soái sao!"
Cái này thì… Hạ Thâm trầm ngâm.
Kiều Thiều trừng hắn, cực hung dữ.
Hạ Thâm lại cười, y nâng cánh tay rũ dưới bàn lên, vỗ vỗ đầu Kiều Thiều:
"Nếu cậu mà cao bằng tôi á, thì cậu chính là thanh niên soái nhất Đông Cao."
Kiều Thiều chấn kinh rồi:
Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy
Hạ Thâm nâng cằm, lại bổ sung một câu:
"Không sao, cậu còn nhỏ, ăn cơm nhiều vào có lẽ sẽ cao tới lỗ tai tôi đó."
Còn cao tới lỗ tai!
Kiều Thiều nghe mà Kiều Thiều tức á, nhưng ngẫm lại chỉ cần cao tới tai Hạ Thâm đã ít nhất 180cm rồi.
Một mét tám nha, cao cỡ này dù đi ngủ cũng có thể cười tỉnh!
Ừmm… Tuy nói trong lòng có chút vui vẻ nhưng trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, Kiều Thiều nói:
"Ba tôi cao lắm, chắc chắn tôi vẫn còn cao nữa."
Hạ Thâm cảm thấy hứng thú:
"Vậy là cậu theo gen mẹ hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!