Chương 17: Âm thanh của anh mãi mãi bên cưng

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều mà không đeo tai nghe tương đương với không ngủ được, y lăn qua lộn lại, rốt cuộc vẫn đeo tai nghe lên, thuận tiện nghe hết đoạn ghi âm kia.

"Ngủ đi ngủ đi, bảo bối cục cưng … Âm thanh của anh mãi mãi bên cưng…"

Khóe miệng Kiều Thiều run rẩy, nhịn không được chọt một hàng chữ:

"Anh con mắm khô! Tôi còn lớn hơn cậu!"

Gửi xong lại thấy hối hận, nhanh chóng thu hồi tin nhắn.

Nhưng Hạ Thâm vẫn thấy được:

"Lớn hơn tôi? Cậu sinh tháng mấy?"

Kiều Thiều nghĩ thầm, lớn hơn tận một tuổi.

Thôi, không muốn đề cập đến chuyện này, y nói:

"Dù sao cũng lớn hơn cậu."

Chắc không. Hạ Thâm trầm ngâm:

"Sinh sau tháng chín hả?"

Tháng chín đối với tiểu học là mà nói một đường ranh, sau tháng chín phải nhập học vào năm sau.

Kiều Thiều không muốn trả lời.

Hạ Thâm lại nói:

"Thì cũng có sao đâu, năm nay tôi 17."

Kiều Thiều không cho là dúng:

"Cậu sinh vào sáu tháng cuối năm?" Thì y vẫn lớn tuổi hơn hắn.

Hạ Thâm nói: Nửa năm trước.

Kiều Thiều dừng lại, buồn ngủ đã bay sạch sành sanh: Sao cậu lại…

Y gõ vài chữ, lại nhớ đến hai người chỉ mới quen nhau hai ngày, không nên hỏi.

Ai ngờ Hạ Thâm lại thẳng thắn vô tư:

"Hồi sơ trung tôi nghỉ tạm một năm, cho nên lớn hơn mấy đứa đồng cấp."

Kiều Thiều gắt gao cầm chặt điện thoại: Vì sao?

"Vì sao tạm nghỉ học?" Âm thanh Hạ Thâm rất nhẹ nhàng: Ừm, bị thương.

Kiều Thiều nghe thấy âm thanh bất cần đời này, lại nhớ đến thuộc tính bất lương, bĩu môi chọt màn hình: Đánh nhau?

Hạ Thâm bộc trực thú nhận: Gần như.

Kiều Thiều phục: Lợi hại.

Hạ Thâm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!