Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều bị nhìn có chút không thoải mái.
Ánh mắt này của Hạ Thâm cứ như hắn hiểu hết vậy!
Y che tờ đề lại, quay đầu qua nhìn :
"Tò mò thì đi làm bài của mình đi."
Hạ Thâm nói:
"Đề này không có gì để tò mò."
Kiều Thiều:
"Vậy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Hạ Thâm cong môi: Tôi chỉ tò mò… Hắn vốn định nói
"Cậu có thể đổi vài đề", nhưng nghĩ nói vậy sẽ đả kích nhóc con, liền sửa lời nói:
"Tay cậu nhỏ như vậy lại cầm cây bút to như vầy, cầm hết không?"
Kiều Thiều: ???
Cú sửa miệng của Hạ Thâm còn không bằng không sửa, còn đả kích người hơn.
Hắn thanh thanh cổ họng:
"Ý tôi là cậu đừng có tiết kiệm tiền mua đồ dùng nữa, bút này không hợp."
Kiều Thiều cảm thấy câu trước quá ác, khiến y muốn điên lên nhưng lại không biết nên điên ở đâu vì đã quá điên.
Sao lại không hợp?
Kiều Thiều triển lãm cây bút của mình:
"Một cây sáu màu, đỡ tiền mua sáu cây bút."
Qúa tuyệt!
Kiều Thiều rất vừa lòng với cái giá này, còn khốc huyễn hơn cây Vạn Bảo Long lúc trước.
Hạ Thâm nhìn y:
"Cậu dùng sáu màu mực làm bài thi?"
Kiều Thiều: …
Đưa đây. Hạ Thâm xòe bàn tay ra.
Kiều Thiều đưa bút qua tay hắn.
Hạ Thâm tịch thu cây bút, lấy ba cây bút thon gọn từ trong hộc bàn ra: Dùng cái này.
Kiều Thiều nói:
"Không cần, để tôi mua là được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!