Chương 119: Mười năm sau 2: Trang Chu mộng điệp

Edit: Hyukie Lee

Nữ hầu đi gần tới, Tiểu Kiều Thiều không bận quan tâm những lời nói đó, lôi kéo Hạ Thâm cúi đầu tránh trong lùm cây.

Hai người dựa vào nhau rất gần, nhỏ nhỏ dồn lại một cục, có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

Hạ Thâm nhìn người đối diện ở cự ly gần, Tiểu Kiều Thiều thở dài một tiếng, Hạ Thâm gật gật đầu, lúc bấy giờ Tiểu Kiều Thiều mới nhẹ nhàng thở ra.

Nữ hầu tìm nửa ngày không thấy đã đi xa, lúc này hai đứa nhỏ mới đứng dậy khỏi lùm cây.

Vì là giấc mơ của Kiều Thiều nên đóa bách hợp trong tay Hạ Thâm rất rõ ràng, rõ đến màu sắc sắp không giống những bông hoa chung quanh.

Tiểu Kiều Thiều nói: "Cậu cầm hoa làm gì thế?"

Hạ Thâm nhìn vào cánh cửa nghiêng đằng kia: "Tặng cho mẹ tôi."

Tiểu Kiều Thiều liền nói: "Mau đi đi, để lát nữa hoa sẽ không còn đẹp."

"Ừm." Hạ Thâm hít nhẹ một hơi, muốn đi mở cửa.

"Đúng rồi." Hạ Thâm còn chưa đi, Kiều Thiều lại nhỏ giọng gọi hắn.

Hạ Thâm quay đầu lại nhìn: "Sao vậy?"

Hàng mi của Tiểu Kiều Thiều rất dài, ánh mắt ngọt ngào như hai trái nho đen, y chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Tôi không phải con gái."

Hạ Thâm bỗng nhiên không phản ứng kịp.

Tiểu Kiều Thiều thanh thanh cổ họng, nghiêm trang chững chạc: "Trưởng thành rồi tôi cũng không thể gả cho cậu được."

Hạ Thâm bị y đùa cười, cười đến trong lòng đều là hương hoa bách hợp: "Được mà."

Tiểu Kiều Thiều buồn bực: "Mẹ nói, con trai và con gái yêu nhau mới…"

Hạ Thâm không cho y nói xong, cắt ngang lời: "Nhưng Hạ Thâm và Kiều Thiều thì có thể kết hôn."

Tiểu Kiều Thiều nhìn hắn một hồi, hai má đỏ ửng: "Mau đi tặng hoa đi!"

Hạ Thâm lại không muốn buông tay: "Đi cùng tôi được không?"

Tiểu Kiều Thiều sửng sốt: "Nhưng tôi không biết mẹ cậu."

Hạ Thâm: "Không sao, nhất định mẹ tôi sẽ rất thích cậu."

Tiểu Kiều Thiều tập trung tinh thần: "Được rồi, tôi đi cùng cậu!"

Hạ Thâm biết rõ đây không phải hiện thực, biết đây là điều tiếc nuối dưới đáy lòng của Kiều Thiều, là giấc mơ mà y muốn hắn nhìn thấy.

Dù không phải thật, nhưng tình cảm mà giây phút này Hạ Thâm cảm nhận được lại là chân thật, sự ấm áp là thật, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy tay hắn cũng là thật.

Hạ Thâm nhìn vào cánh cửa nghiêng, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không còn lo lắng bất an lúc bé, không còn hối hận tự trách khi lớn lên, hắn bình tĩnh đẩy cửa ra, như đẩy ra cả quá khứ của mình.

Tiểu Kiều Thiều có hơi hồi hộp: "Mẹ cậu không ở đây sao?"

Hạ Thâm hoảng hốt, thấy rõ cảnh tượng trước mắt..

Đây là giấc mơ của Kiều Thiều, Kiều Thiều chưa từng gặp Hạ Nhị, sao có thể mơ thấy bà?

Hạ Nhị chắc chắn không ở trong đây, có lẽ Kiều Thiều chỉ muốn từ lùm cây kia nhảy ra, để hắn bước vào cánh cửa, về phần sau cánh cửa là gì thì Kiều Thiều không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!