Edit: Hyukie Lee
Sau khi cái áo nữ bị Kiều Thiều ném vào thùng rác lại bị lụm ra.
Nguyên nhân không phải do y, mà là Kiều Thiều sợ lúc dì Ngô dọn rác nhìn cái áo này sẽ suy nghĩ kì quái.
Kiều Thiều có thể qua đây học tập đã rất không dễ dàng, thật sự không muốn người nhà nghĩ nhiều.
Áo sơ mi trắng không chỗ an nghĩ cứ vậy bị mang đến trường học.
Bình tĩnh xem lại, chiếc áo này nếu không xem mạc chắc chắn sẽ không biết là đồ nữ, nhưng cái nhãn trong cổ áo là in vào, muốn xé cũng không xé được.
Hiếm khi bạn học Hạ Thâm cũng không biết nói gì.
Ừm… Hạ Thâm dừng lại:
"Kiểu dáng cũng không phân biệt nam nữ."
Kiều Thiều lấy ba lô dưới giường ra, ném cái áo lên tay hắn.
Bỗn chữ Thời trang bé gái đầy sặc sỡ đập vào đáy mắt Hạ Thâm.
Hắn không khỏi khẽ cười ra tiếng.
Còn dám cười!
Kiều Thiều rất tức giận:
"Đây là một cái áo nữ, cậu nhìn eo bóp nhỏ xíu kìa!"
Hạ Thâm kéo nó ra, xa xa ướm với người Kiều Thiều: Cậu mặc rất vừa.
Kiều Thiều lặp lại: Nhưng nó là đồ nữ!
Thì có sao đâu? Hạ Thâm nói:
"Nhãn trong cổ áo, không vạch ra sẽ không ai biết. Đạo lý rất đúng, nhưng mà… Kiều Thiều:"Đầu có thể nát máu có thể chảy, nhưng đồ nữ tuyệt đối không thể mặc!
"Hạ Thâm vừa buồn cười lại có chút đau lòng — Cuộc sống càng gian nan thì lòng tự trọng càng mạnh, hắn hiểu. Nghĩ đến đây, Hạ Thâm có chút hổ thẹn, trò đùa này của mình hơi lố, đúng là khi dễ con nít. Hắn thu lại chiếc áo, nói rằng:"Tôi đổi một cái áo mới cho cậu.Kiều Thiều:?Hạ Thâm đi tới:Cậu cởi đồ ra trước đi.
"Nói xong còn hỗ trợ cởi áo sơ mi Kiều Thiều ra. Kiều Thiều không từ chối, y đã quen được người hầu hạ mặc quần áo, còn thành thật duỗi tay. Hạ Thâm cởi áo dơ ra, cau mày nói:"Cậu… Cũng hơi trắng đó.
"Kiều Thiều ngồi đến thẳng thắn vô tư:"Cũng được, mùa hè phơi nắng đen hơn rồi.Hạ Thâm:Cậu chưa thấy tôi cởi quần áo sao.
"Kiều Thiều cảm nhận được khiêu khích:"Thế tôi cho cậu một bịch rác vào mặt để cậu có cơ hội cởi quần áo nhé?Được nha.
"Hạ Thâm nháy mắt mấy cái:"Thuận tiện chúng ta còn có thể tắm uyên ương.Kiều Thiều nổ tung:Câm miệng!
"Hạ Thâm cảm thấy như vậy không tốt, nhưng đùa tên nhóc này thật sự rất vui, nhịn không được. Hắn cầm cái áo bẩn của Kiều Thiều vào toilet. Phòng ngủ tầng năm"cao cấp
"còn có máy giặt quần áo, Hạ Thâm chà miếng xà bông lên chỗ dơ sau đó để vào máy giặt. Tuy Kiều Thiều giận hắn nói hưu nói vượn, nhưng thấy người ta nhiệt tình giúp đỡ như vậy, cũng không giận lâu lắm. Sau khi Hạ Thâm đi ra liền nói:"Chờ.
"Kiều Thiều muốn hỏi hắn đi đâu, nhưng người đã đi mất. ước chừng mười mấy phút sau, Kiều Thiều cảm thấy lành lạnh, Hạ Thâm đã trở lại. Kiều Thiều nhìn qua. Tựa hồ Hạ Thâm đã chạy, âm thanh thoáng có chút dồn dập:"Cầm.
"Kiều Thiều cầm cái túi, thấy được một chiếc áo sơ mi màu trắng xanh sạch sẽ bên trong. Hạ Thâm nói:"Cậu không có đồng phục đúng không? Cái này rất giống đồng phục trường mình.
"Kiều Thiều ngẩng đầu:"Vậy mà cậu…Đi mua quần áo a.Đề cử đồ nữ cho nam sinh, là lỗi của tôi, xem như bồi thường.
"Hạ Thâm ngồi lên giường Lâu Kiêu nói. Kiều Thiều nhìn nhìn cái áo, rõ ràng không phải hàng khuyến mãi. Y muốn hỏi giá tiền, Hạ Thâm lại nói tiếp:"Mặc đi, không mặc chỉ đành vứt, size này người bình thường mặc không vừa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!