Chương 10: Còn không trả lời nữa, tôi coi như cậu muốn ôm một cái

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều hoàn hồn, nhìn Hạ Thâm: Cậu mới nói cái gì?

Hạ Thâm căn bản không nhìn đồ ăn trong túi: Đói bụng.

Kiều Thiều cho hắn một cái xem thường: Câu trước.

Hạ Thâm biết rõ là câu kia, hỏi ngược lại:

"Sao, chẳng lẽ cậu thích Lâu Kiêu?"

Thích con khỉ! Kiều Thiều nóng nảy sáng tỏ.

Hạ Thâm nói:

"Thì chẳng phải à, Vu Nguyên Khê hỏi cậu thích Lâu Kiêu hay Hạ Thâm, cậu không thích Lâu Kiêu, dùng phương pháp loại trừ cũng biết đáp án là Hạ Thâm."

Nói giống như mình không phải Hạ Thâm vậy đó!

Kiều Thiều tức đến muốn lấy đôi đũa đâm hắn:

"Đừng nói hưu nói vượn nữa được không!"

Hạ Thâm hưng trí:

"Vậy cậu trả lời câu hỏi này như thế nào?"

Kiều Thiều lại thật sự trả lời, lạnh như băng nói:

"Ai cũng không thích."

À… Hạ Thâm đảo mắt lại hỏi tiếp: Thế cậu thích ai?

Vấn đề nằm ở chỗ Kiều Thiều căn bản không hiểu ý của từ thích này, cũng không biết chữ thích mà Vu Nguyên Khê hỏi là gì, Kiều thiếu gia đơn thuần chỉ cho là thích giữa bạn bè, bạn học, anh em.

— Thích mà Kiều Thiều hiểu có nghĩa là chơi.

Kiều Thiều muốn chơi với ai?

Vậy đương nhiên là…

Trần Tố. Kiều Thiều đưa ra câu trả lời xuất sắc nhất.

Trong mắt Hạ Thâm nhiễm ý cười: Vì sao?

Cái này còn cần phải hỏi sao?

Kiều Thiều vỗ vỗ sách vở bên cạnh, mỹ tư tư nói:

"Cậu ấy là ủy viên học tập, học rất giỏi."

Hạ Thâm bắt được trọng điểm:

"Chỉ vì cậu ta học giỏi?"

Đúng! Kiều Thiều nói:

"Tôi tới đây để cố gắng học tập đương nhiên phải chơi với những người học giỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!