Chương 8: Thế Giới Đầu Tiên (4)

*Cách xưng hô của Trang Lý với hệ thống là tôi

- mày. Có thể sẽ khá ngượng và lạ lẫm với nhiều người nhưng mình cùng bạn mình đều xưng như vậy. Nếu sai sót mong mọi người chỉ giáo.

Phòng họp này chỉ có ba người, trừ Tuyên Minh ra, hai người còn lại đều có một hệ thống với trình độ khoa học cao đến quá mức, có thể giao tiếp trực tiếp trong não của họ, xác suất như vậy có bao nhiêu lớn?

Liệu có phải 1 phần ngàn tỷ?

Tuy nhiên, những người như vậy lần lượt xuất hiện bên cạnh anh và coi anh là mục tiêu của nhiệm vụ, điều này làm cho Tuyên Minh cảm thấy tức giận nhưng cũng đồng thời sợ hãi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã trở thành con mồi của một tổ chức bí ẩn nào đó. Họ giăng một tấm lưới lớn xung quanh và lùa đàn cá Piranha quanh anh, chỉ cần nắm được kẽ hở liền cắn anh một cái.

Điều gì sẽ xảy ra với anh đây?

Bị săn đuổi không khiến Tuyên Minh cảm thấy sợ hãi. Anh thậm chí còn lo lắng hơn rằng những người này sẽ phá hủy công ty của anh vì sự ích kỷ của riêng họ, phá hủy công nghệ mà công ty anh phát triển và cũng phá hủy luôn cả lợi ích quốc gia.

Nếu xét theo xu thế hiện tại thì hậu quả đáng sợ nhất có thể xảy ra là việc xây dựng hệ thống thông tin điện tử của Trung Quốc sẽ tụt hậu nghiêm trọng so với các nước khác.

Tuyên Minh có được rất nhiều thông tin từ cuộc trò chuyện của những người này:

Thứ nhất, mục tiêu nhiệm vụ của họ là anh ta

Thứ hai, cách họ hoàn thành nhiệm vụ là thu phục trái tim của anh

Thứ ba, hệ thống của họ có những khả năng khác nhau, hệ thống của An Bảo Nhi có thể định vị tọa độ của bất kỳ người nào trên trái đất, hệ thống của Kiều Á Nam có thể lấy cắp bất kỳ thông tin nào trên Internet

Thứ tư, cái chết của tiến sĩ Triệu thực sự có liên quan đến họ. Họ đạt được sự hợp tác thông qua hệ thống, một người xác định tọa độ của tiến sĩ Triệu, người kia thì gửi tọa độ đó cho lực lượng nước ngoài thông qua Internet, điều này cuối cùng dẫn đến tai nạn xe hơi

Thứ năm, họ cũng có mối quan hệ cạnh tranh, vì vậy An Bảo Nhi không nói với Kiều Á Nam những gì đã xảy ra trong xe. Cô ấy muốn chiếm được trái tim của Tuyên Minh trước thông qua "anh hùng cứu mỹ nhân".

Đối mặt với lợi ích, những người này có thể là kẻ thù, cũng có thể là bạn bè.

Hai người phụ nữ sẽ không khiến Tuyên Minh cảm thấy như gặp phải kẻ thù lớn, nhưng anh kiêng kị hệ thống sau lưng hai người và tổ chức điều khiển hệ thống.

Tổ chức này có thể sử dụng thiết bị giám sát công nghệ cao để kiểm soát người khác, có thể mở các kênh truyền dẫn không khí, có thể tạo ra thuốc gây mất trí nhớ, có thể đánh cắp kết quả nghiên cứu khoa học do bất kỳ quốc gia hoặc cá nhân nào phát triển thông qua Internet...

Bọn họ dường như là toàn năng, lại có vẻ là không thể xâm nhập, đây là điều khiến Tuyên Minh lo lắng nhất.

Anh ta muốn điều tra tổ chức này và sau đó phá hoại kế hoạch của họ, nhưng anh thậm chí không biết phải bắt đầu như thế nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tuyên Minh rối loạn một hồi, không khỏi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu. Qua làn khói thuốc lơ lửng, anh thản nhiên nhìn thanh niên tóc xoăn trong góc.

Đây là một con rối khác được điều khiển bởi hệ thống.

Thanh niên đã phục hồi từ trạng thái đóng băng. Ngay cả khi một giọng nói lạ đột nhiên vang lên trong đầu, nó cũng không khiến cậu giật mình hay lộ ra vẻ hoảng sợ.

Cậu nhìn chằm chằm chiếc máy tính xách tay trước mặt với ánh mắt tò mò, cuối cùng nhìn về phía hai người còn lại trong phòng họp, tự lẩm bẩm: "Tóc đen, mắt đen, da vàng."

"Ha ~" Thiếu niên đột nhiên cười khẽ.

Với một đôi tai tinh tường, Tuyên Minh có thể dễ dàng nghe thấy niềm vui sướng tột độ ẩn chứa trong âm thanh ngắn ngủi này, như thể một đứa trẻ nhận được món quà vô cùng quý giá từ một vị trưởng bối.

Tuyền Minh vốn chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên bằng khóe mắt, hiện tại không khỏi quay đầu nhìn thẳng đối phương.

Sau đó, anh mới nhận ra, cậu thanh niên trẻ tuổi này thực sự rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt thanh tú gần như hoàn mỹ, ngay cả trong làng giải trí, mỹ nhân như mấy thì cậu ta đều có thể quét sạch tất cả.

Lúc này, đôi mắt dài và hẹp của người thanh niên đang nheo lại vì mãn nguyện và vui sướng, giống như một con hồ ly nhỏ đang ôm lấy cái đuôi lớn và hấp thụ hơi ấm dưới ánh mặt trời.

Cậu đắm chìm trong hạnh phúc, quên mất hai người kia trong phòng họp, thậm chí còn cả cái hệ thống đột nhiên xuất hiện kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!