Chương 2: Tiền Truyện 2

Đối mặt với một khuôn mặt đầy bí ẩn cùng phong cách phương Đông hiếm có như vậy, cái bụng chứa toàn những lời chanh chua, giả dối của nữ chủ bá liền bị ném ở sau đầu.

Cô không thể không cảm mến cậu thanh niên trẻ này nhưng ngay khi sự giễu cợt nơi khóe miệng cô tan ra một chút, cô nghe thấy người kia nói một điều khá khó tin.

"Cậu mới nói cái gì?"

Cô ấy hỏi bằng một giọng chói tai sau khi sững sờ một lúc.

Trái ngược với phản ứng chậm chạp của cô, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã mắng từ sớm:

[Mẹ kiếp! Sao cậu ta dám xúc phạm tiến sĩ John! ]

[Hắn nên bị thiêu chết! Thứ đồ dị giáo! ]

[Tòa án lúc trước lẽ ra không nên vì hắn còn là vị thành niên mà tha thứ! Lần này chúng ta phải tống nó vào tù!

Tù chung thân, không bao giờ được thả! ]

[Không, không, không, chúng ta nên ném cậu ta vào khu vực ô nhiễm hạt nhân, để cho cậu ta nếm thử cơ thể của mình dần bị ăn mòn bởi bức xạ hạt nhân]

[Tiến sĩ John đã nhận nuôi hắn và cho hắn giáo dục tốt nhất, nhưng Trang Lý lại lấy oán trả ơn, hắn ta không xứng đáng là một con người chút nào! ]

[Con heo da vàng, thứ hạ đẳng, đi chết đi...]

Những nhận xét ác ý như vậy ngay lập tức chiếm lấy khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp.

Trang Lý chỉ bằng một câu ngắn củn đã kích động lòng căm thù của mọi người, nhưng cậu không quan tâm đến điều đó mà chỉ liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp rồi thản nhiên nói: "Mời vào.

"Cậu dẫn đầu, đưa họ đi vào một căn phòng tối, không quá để ý tới hai người đứng ở cửa, cũng không lo lắng bọn họ xoay người rời đi. Nữ chủ bá hung hăng bước vào với bàn tay nắm chặt, người quay phim theo sau thì khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt tức giận không thể kiểm soát được. Hình ảnh trong phòng phát sóng bắt đầu chuyển động theo bước chân của hai người. Những hành lang đổ nát, tối tăm và những bức tường loang lổ đều được hiển thị trên màn hình. Thống soái Liên Bang - Ford, người đang ngồi trước máy tính xem phát sóng trực tiếp chế nhạo:"Không có sự chăm sóc của ông, cuộc sống của cậu ta rất khổ đấy!

"Ông lúc này đang ở trong một biệt thự lộng lẫy, bên ngoài biệt thự là bầu trời nhuốm màu nắng vàng cùng rừng trúc xanh mướt. Gió đêm thổi qua rừng theo tiếng kêu nhè nhẹ, tựa như tiếng thì thầm dịu dàng của thiên nhiên. Để có thể trồng một khu rừng rộng lớn như vậy trên sao Hỏa - nơi tài nguyên khan hiếm, cũng có thể tưởng tượng ra được chủ nhân của biệt thự có địa vị xã hội cao như thế nào."Tìm kiếm lâu như vậy, hóa ra lại luôn trốn ngay dưới mắt ta.

"Một giọng nói trầm thấp chậm rãi thở dài. Tướng quân Ford đích thân rót một ly rượu đỏ đưa qua và nói nhỏ:"Lần này ông không thể mềm lòng. Nếu tha thứ cho cậu ta hết lần này tới lần khác, sẽ chỉ khiến hắn càng thêm tồi tệ.

Đối phó với kẻ không có nhân tính như vậy thì vẫn là nên tống vào tù."

"Dù sao đây cũng là đứa trẻ do chính tay tôi tự mình nuôi nấng." Một bàn tay nâng ly rượu lên môi, lại thật lâu cũng không uống.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trung niên đã không còn hứng thú với việc nếm rượu kia chính là tiến sĩ John.

Ông ta là người Bắc Mỹ thuần chủng, có dáng người rất cao, mái tóc vàng đã ngả sang màu bạc trắng do nhiều năm làm việc chăm chỉ, khuôn mặt điển trai đã khắc ghi dấu vết thăng trầm của cuộc đời.

Nhưng ánh mắt của ông rất kiên định, ông ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều trong giây lát, cố gắng tìm hiểu xem mười năm qua đứa con nuôi của mình đã sống như thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của ông ta, tướng quân Ford bất giác thở dài.

"Ông không thể tha hắn lần này. Chúng ta phải bắt Trang Lý! Cậu ta phải trả giá cho những gì đã gây ra. Ông là niềm hy vọng của cả nhân loại và không nên bị vu khống!

"tướng quân Ford nhắc lại lập trường của chính mình. Tiến sĩ John cũng nói như vậy:"Hãy xem thằng bé muốn nói gì trước đã.

"Hai người cùng nhau nhìn vào màn hình ba chiều, đồng thời, hình ảnh không ngừng rung chuyển cũng đã ổn định lại. Trang Lý bước vào một phòng thí nghiệm rộng rãi làm bằng kim loại màu trắng bạc với đầy những dụng cụ không tên khác nhau, nói:"Mời ngồi.

"Cậu ta chỉ vào hai chiếc ghế kim loại trong góc. Nữ chủ bá cùng quay phim đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy tức giận và cảnh giác. Trang Lý nhấn một nút màu đỏ trên bảng điều khiển. Nữ chủ bá và người chụp ảnh nhanh chóng lùi lại, sau khi phản ứng kịp, họ vội vàng tiến lên phía trước hỏi:"Cậu làm cái quái gì vậy?"

Tuy nhiên, không có gì bất thường xảy ra trong phòng thí nghiệm, như thể nút màu đỏ báo hiệu nguy hiểm không có tác dụng.

Nữ chủ bá cùng quay phim thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau với vẻ mặt mỉa mai, nhìn xem, tên mất trí này lại giở trò rồi! Cậu ta thực sự yêu thích diễn xuất đấy.

Trang Lý không quan tâm đến quan điểm và thái độ của họ đối với mình, tiếp tục nhấn vào nút màu xanh lá cây bên cạnh. Lần này, cuối cùng cũng có chuyển động trong phòng thí nghiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!