Chương 10: Thế Giới Đầu Tiên (6)

Nghe được tuyên bố đầy ngạo mạn của hệ thống, tràng pháo tay của Tuyên Minh hơi dừng lại.

Giọng nói của Trang Lý vẫn lười biếng và thản nhiên như cũ:

"Ồ, phải không? Nhưng tôi một chút không chút không có lo lắng đâu hệ thống à. Nếu bây giờ mày chạy trốn, tôi sẽ cho mày một cơ hội đấy."

Hệ thống bị thái độ kiêu ngạo của cậu làm cho khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Ký chủ, tôi cũng đã cho cậu một cơ hội, nhưng là cậu không biết quý trọng."

Ngay khi nó nói xong, một tiếng kêu chói tai vang lên trong tâm trí của Trang Lý, âm lượng càng lúc càng to hơn. Tiếng động này giống như sự tương thích giữa micro và loa, nhưng nó sắc nét hơn, bị rè và sắc nhọn hơn thế, đến mức con người khó chịu, sinh ra đau đớn.

Tuyên Minh đã có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hệ thống và Trang Lý, đương nhiên cũng có thể nghe được âm thanh chói tai kia. Là nạn nhân gián tiếp, anh vội ôm trán, nghiến răng để không kêu lên vì đau.

Còn Trang Lý, người trực tiếp phải chịu đựng âm thanh này bằng khoang sọ của mình thì chỉ nhắm mắt lại và yên lặng chờ đợi.

Nếu không phải đầu ngón tay mảnh khảnh của cậu không quay bút nữa, mà là nắm chặt nó, Tuyên Minh thiếu chút nữa đã cho rằng cậu không có cảm giác.

Nhìn Trang Lý không nằm lăn lộn, cũng không cầu xin tha mạng, hệ thống chẳng cảm thấy chút thành tựu nào.

Nó càng thêm uy hiếp: "Ký chủ, dù muốn hay không, tôi cũng đã trói định cậu rồi. À, còn một chuyện tôi quên nói, sau khi nhận hệ thống, nếu cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể xóa sổ cậu."

Tiếng động trong tâm trí dần biến mất, Trang Lý lại từ từ và khéo léo tiếp tục xoay cây bút bi. Cậu đối với câu "xóa sổ

"của hệ thống chỉ tỏ vẻ thờ ơ. Tuyên Minh đột nhiên nhớ tới hệ thống của An Bảo Nhi cũng đã từng nói một câu giống như xóa sổ. Nếu những hệ thống này thực sự đến từ không gian cao cấp, chúng hoàn toàn có khả năng tiêu diệt một sự sống. Tuyên Minh không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt lo lắng liên tục quét tới thanh niên tóc quăn bên cạnh. Anh biết hành vi của mình là rất đáng ngờ, nhưng anh không thể nhịn xuống được. Hệ thống vẫn không nhận được phản hồi như mong đợi, vì vậy nó không thể không tăng âm lượng:"Ký chủ, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?"

Trang Lý uể oải nâng lên mi mắt, nhưng giọng điệu tràn đầy khiêu khích: "Tiêu diệt tôi? Thử xem."

Hệ thống bị chọc giận, quát:

"Kí chủ, chỉ số EQ của cậu thật sự quá thấp mà, đến cái cơ bản nhất là giác ngộ thời thế cũng không làm được. Tôi - hệ thống của cậu rất có trách nhiệm dạy cho cậu điều này."

Ngay khi nó nói xong, một dòng điện chạy trong đầu của Trang Lý.

Tuyên Minh không biết hệ thống đang làm gì, nhưng anh có thể suy đoán chuyện gì đang xảy ra từ phản ứng của thanh niên tóc xoăn.

Cây bút của thanh niên rơi xuống, hai tay đè xuống bàn, như thể đang kìm lại thứ gì đó. Mu bàn tay trắng nõn của cậu hiện ra mạch màu xanh lam, máu chảy cực nhanh khiến những mạch máu này khẽ đập, đây là cực kỳ đau đớn.

Hệ thống đang hủy hoại cơ thể của cậu ta!

Chuyện xảy ra khiến Tuyên Minh quên mất việc che đậy sự dị thường của mình, lập tức muốn đưa người thanh niên đi bệnh viện, nhưng đột nhiên phát hiện ra rằng hai chân của anh ta đã đông cứng lại, thậm chí còn không thể đứng dậy được.

Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho vệ sĩ đứng bên ngoài phòng họp, vừa gõ ba chữ "Mau vào đi" thì đã nghe thấy thanh niên tóc xoăn cười thầm trong đầu.

Hai tay cậu ở dưới cái nhìn của Tuyên Minh, mạch máu ẩn hiện dưới làn da trắng nõn, như mây nhuộm sương mưa, giống như bạch ngọc thấm đẫm máu, đẹp đến kinh người. Tuy nhiên, chính đôi bàn tay ấy đã bộc lộ nỗi đau của tuổi trẻ.

Nhưng tiếng cười của cậu rất thoải mái và nhẹ nhàng, không có chút cậy mạnh nào, cậu cười cười. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu thở dốc, trông không có vẻ gì là đang chịu đựng đau đớn mà dường như đang tận hưởng niềm vui.

Tuyên Minh ngẩn người, toàn thân lập tức nổi da gà. Anh thót tim nghĩ: kiểu cười này thật kỳ quái, nhưng anh không thể biết chính xác nó kì quái ở đâu.

Anh bắt đầu bồn chồn và thậm chí còn quên gửi tin nhắn gọi cho vệ sĩ.

Hệ thống tức muốn hộc máu: "Cậu cười cái gì?"

"Ha ha..." Trang Lý cười liên tục, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng làn da trắng nõn của cậu không biết từ lúc nào đã nhuộm một màu đỏ thẫm, đuôi mắt dài và hẹp cũng xếch lên một vệt hồng.

Tuyên Minh liếc một cái rồi nhanh chóng quay mắt đi chỗ khác, yết hầu chậm rãi chuyển động, anh ta đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc. Anh kéo chiếc cà vạt màu xám bạc và cởi thêm hai chiếc cúc áo sơ mi để hô hấp bớt dồn dập.

Từ phản ứng của người thanh niên, có vẻ như cậu ta vẫn chưa bị đánh bại trong cuộc đối đầu.

Hệ thống vẫn đang hét lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!