Chương 6: (Vô Đề)

Nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của Diêu Nhất rất nhanh sẽ nhận ra rằng tuy cặp mắt  của cô rất có thần, nhưng khi nhìn vào gương mặt của người khác thì lại không hề có tiêu điểm.

Phó Xuyên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua một cái nên vẫn chưa phát hiện được gì.

Bốn người quay đầu lại, Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu nhìn nhau, trong mắt toàn là ý kỳ lạ. Tất nhiên, hai người cũng sẽ không ngốc nghếch hỏi chuyện trước mặt Phó Xuyên.

"Nhất Nhất, cậu làm rơi cái gì thế?" Hàn Tiêu Tiêu ở gần Diêu Nhất nhất, nghiêng đầu ngó ngó thứ mà cô vừa cầm lên.

"Oh, là thẻ sinh viên." Diêu Nhất mở lòng bàn tay ra, đúng là có một tấm thẻ.

Nhất Trung là trường công lập không bắt buộc học sinh phải ở trọ lại, vì vậy mới có khá nhiều học sinh ngoại trú. Siêu thị của trường có thể sử dụng tiền mặt, và chỉ có học sinh nội trú cần ăn trong căn tin nên được làm thẻ viên thôi.

Lúc đó phải chụp ảnh để in lên, vì để thuận tiện cho học sinh nên nhà trường thống nhất lấy thông tin từ hồ sơ ở Trung Học Phổ Thông.

Ảnh của Diêu Nhất là ảnh chụp khi báo danh thi vào cấp 2 Thống Nhất.

Hàn Tiêu Tiêu thuận tay cầm thẻ trường lên, hai người bên cạnh cũng chụm đầu lại xem.

"Đây là ai vậy?" Triệu Tiền nhìn lướt qua tấm ảnh mà vẫn chưa nhận ra, hai người bên cạnh không trả lời, ánh mắt chỉ di chuyển đến cột tên: Diêu Nhất.

Tóc dài xoã đến vai thì thôi rồi, vậy mà làn da còn trắng đến phát sáng.

Ba người lại một lần nữa đồng thời nhìn về phía Diêu Nhất ngồi phía bên phải: tóc đầu đinh, đen thui.

"……."

Hàn Tiêu Tiêu đã biết trước đây Diêu Nhất là người da trắng, nhưng không ngờ cô lại trắng tới như vậy. Ngay cả việc chụp ảnh thẻ cũng chẳng hề khiến cho làn da của cô sạm màu, hơn nữa, còn có mái tóc dài suôn mượt kia.

"Diêu Nhất, có phải cậu đã phải chịu đả kích gì nên mới biến thành như vậy không?" Triệu Tiền tiếc thay cô, một cô gái đẹp biết bao, mái tóc dài ngang vai, làn da trắng nõn. Mặc dù không thể tinh xảo giống như cô gái Dụ Thanh Doanh ở bên Lớp 1, nhưng khí chất của cô đập vào mắt cũng đã đủ khiến cho nam sinh ngày ngày mê đắm.

Không đến mức như bây giờ, ngay lần đầu tiên gặp mặt cậu đã coi cô là "người anh em" rồi.

Suy nghĩ của Lý Cách còn kiểu cách hơn: "Có phải cậu muốn mình trở nên trung tính đẹp trai hơn đúng không? Vì vậy mới cắt tóc, rồi cố ý để da mình đen đi."

Hàn Tiêu Tiêu cũng nhìn Diêu Nhất ở bên cạnh, cô biết vì sao Diêu Nhất đen như thế này nhưng lại không hiểu lý do cô cạo đầu để làm cái gì.

"Cắt ngắn còn tốt gấp vạn lần cậu cạo, mái tóc bồng bềnh ấy cũng được mà." Triệu Tiền chấp niệm rất sâu sắc, mặc dù chưa đủ 18 nhưng cậu đã có khí chất của một một người đàn ông.

"Gội đầu phiền phức lắm nên cắt đi luôn cho nhanh." Thế giới của Diêu Nhất chỉ có việc gội hay không gội mà thôi.

Hàn Tiêu Tiêu khó hiểu hỏi: "Thế sao hồi cấp 2 cậu để tóc dài?"

Lý Cách thay Diêu Nhất nghĩ kỹ lý do: "Chắc chắn là vì nghe nói chương trình học cấp ba rất nặng muốn tiết kiệm thời gian đi."

Diêu Nhất ngáp một cái, tối qua cô lại ngủ muộn, không chút để ý mà giải thích: "Tiệm cắt tóc quá xa, nên mình lười đi cắt."

Còn về chuyện tại sao ở cấp 2 cô lại xõa tóc, đó là do cô lười cột tóc nốt luôn. Dù có thức dậy, đi học, đi ngủ cả ngày thì cô cũng không muốn mái tóc của mình chút nào.

Còn chưa nói đến thời trung học cả tuần cô chỉ gội một lần. Nhờ di truyền chất tóc của mẹ nên đầu cô mới không có dầu, nếu không, bạn bè sẽ chán ghét cô chết mất.

Kỷ lục cao nhất của cô là hai tuần không gội đầu, không chải đầu, tóc chỉ thắt lại!

Lúc đó Diêu Nhất đang tham gia một cuộc thi trên mạng, kiến thức chẳng những không thuộc về phạm trù cấp 2, mà thậm chí còn vượt qua cả phạm vi kiến thức của cấp ba.

Vì sợ ba mẹ phát hiện, buổi tối cô toàn tắt đèn rúc trong chăn cầm điện thoại tính toán, mới tờ mờ sáng sớm 5 giờ, cô đã lặng lẽ xuống giường để làm đề.

Lúc đầu mẹ cô rất hài lòng vì thấy cô tắt đèn ngủ sớm, thậm chí còn vô cùng vui mừng nữa, nhưng sau này khi phát hiện mái tóc của Diêu Nhất bị thắt tới nỗi xoăn tít thì bà lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đêm đó, bà đột ngột vào phòng Diêu Nhất rồi vén chăn lên, thấy cô đang cầm điện thoại, bà liền sững sờ tưởng rằng Diêu Nhất đang chơi game, cuối cũng Diêu Nhất vẫn phải lỡ miệng nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!