"Xem như là các cậu giỏi!" Đối diện tầng 1 ở dưới lầu là học sinh Lớp 15, thành tích dường như là bét trường Nhất Trung chỉ là đa số bọn họ dự định đi theo con đường nghệ thuật này.
Trong lúc tranh cãi, một người từ trong phòng học tối thui lấy ra cây đàn guitar.
"Cho mấy người thấy một màn biểu diễn hoành tráng là như thế nào"
Học sinh Lớp 15 đều hét giọng lên nói: "Im lặng hết đi, để cho tôi nghe"
Không hiểu sao nhưng cả tòa lầu đều im lặng lại, ánh mắt mọi người đều hướng về hành lang phía nam trên tầng 2.
Một nam sinh ôm cây đàn guitar, tóc dài xõa trên vai, cũng không biết làm cách nào mà tránh được nội quy trường.
À, không đúng, khối 11 còn có Phó Xuyên dẫn đầu mà.
Trước khi nam sinh mở miệng vẫn còn vài âm thanh ồn ào, nhưng mà sau khi cậu cất tiếng hát lên xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại.
Mọi người đều vô tình bị giọng hát hấp dẫn đó thu hút, không nói đến cậu hát rất dễ nghe mà giọng hát này còn làm người khác muốn tìm tòi nghiên cứu câu chuyện trong đó.
Một bài hát được hát xong, cả khu dạy học lâm vào một khắc trầm mặc thật lâu, một lát sau là một tràng vỗ tay thật lớn.
Chuyện này vẫn chưa xong, Lớp 15 lại cử ra một học sinh nữ. Hai giọng hát cùng lứa tuổi, giọng của bạn nữ lại càng cao hơn, một âm thanh cao vút khiến cả toà dạy học đều phải nín thở.
"3 phút 16 giây, cậu ấy lợi hại thật đấy" Diêu Nhất dựa vào trên lan cang nhỏ giọng nói.
Phó Xuyên quay đầu nhìn Diêu Nhất, bất đắc dĩ nói "Cậu còn muốn tính cả thời gian nữa sao?"
"Tớ chỉ là muốn tính xem cậu ấy so với người bình thường lợi hại hơn bao nhiêu"
Diêu Nhất nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, có chút hâm mộ "Bọn họ lợi hại thật đấy"
"Cậu cũng rất lợi hại" Ánh mắt Phó Xuyên dịu dàng nói.
Không chỉ đơn giản là Diêu Nhất thấy học sinh của Lớp 15 lợi hại thôi, những người có thành tích tốt ở tầng trên cũng thay đổi ánh nhìn khác với mấy học sinh ở tầng dưới.
"Một bài nữa, một bài nữa đi!" Không biết ai trên lầu bỗng nhiên la lên, mọi người hình như cũng nắm bắt được, tất cả bắt đầu hô lên như thế.
Một người lúc nãy không chịu thua học sinh Lớp 15 ngượng ngùng đi lên trên.
Mọi người trong hành lang nhìn nhau vài lần, họ cảm thấy mình nên cùng nhau hát bài cũ kinh điển này.
Một bài hát của thuở xưa luôn có uy lực ở chỗ là làm mọi người không tự chủ được muốn cùng nhau hát, từ lầu trên đến lầu dưới chậm rãi cất tiếng hát. Khung cảnh phi thường hài hoà.
Một vài thầy cô đứng xung quanh quan sát tình huống của học sinh cũng không nhịn được cùng nhau hát.
Trong lúc tất cả đều đang hòa mình vào ca hát thì tất cả đèn ở hành lang, phòng học trong nháy mắt đều sáng lên.
Bầu không khí cả khu toàn dạy học ngưng đọng lại, có ánh sáng rồi thì không còn thú vị nữa. Ngược lại còn chiếu sáng cả ranh giới sông Chu và sông Hàn của tầng trên và tầng dưới vậy, khoảng cách của hai bên lại một lần nữa bị kéo ra.
Một vài học sinh phát ra âm thanh tiếc nuối, lục tục quay về lớp học.
"Lần sau cúp điện, chúp ta lại cùng nhau hát nhá!" Âm thanh của Lý Cách vang vọng cả khu dạy học.
"Nói cái gì đấy!" Giọng của chủ nhiệm giáo dục cũng đột nhiên xuất hiện.
"Ha ha ha ha" Học sinh ở hành lang phát ra một trận cười, người ở dưới Lớp 15 ra hiệu lên "Ok".
"Vốn dĩ trước kia lớp cậu thú vị như vậy à?" Lý Cách ôm Tần Lịch cười hì hì nói, hoàn toàn quên mất chính mình trước kia là người xa lánh cậu khi vào nhóm bốn người họ.
"Bọn họ chỉ là đem tâm tư đặt ở nơi khác thôi" Tần Lịch cũng không chán ghét người của Lớp 15, chỉ là con đường phải đi trong tương lai của cậu không giống với họ mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!