Đi được nửa đường quả nhiên trời bắt đầu đổ mưa, Diêu Nhất không có chuyện gì làm bắt đầu có ý đồ muốn nói chuyện cùng Phó Xuyên.
"Cậu cảm thấy tớ như thế nào?" Diêu Nhất dùng ánh mắt chờ mong nhìn Phó Xuyên bên cạnh hỏi, thuận tiện bày tỏ trước cho cậu nghe:
"Tớ cậu thấy cậu đặc biệt tốt, còn lương thiện nữa chứ"
Phó Xuyên quay đầu, nhìn Diêu Nhất suy nghĩ rồi nói "Cậu…. Có chút không cẩn thận"
Những lời này vừa nói ra Diêu Nhất liền không mấy vui vẻ. Rõ ràng khi nãy cô khen cậu khoa trương như thế, Phó Xuyên thế mà lại nói cô như vậy.
Diêu Nhất lập tức phản bác lại: "Tớ không có không cẩn thận chút nào đâu nhé, đi thi chưa bao giờ bị trừ điểm vì sơ ý cả!"
Có thể là cảm thấy mình nói quá hoàn toàn, Diêu Nhất lại nhỏ giọng bổ sung thêm "Không tính phần viết văn"
Phó Xuyên bỗng nhiên nắm tay lại để trên môi, ngăn cản chính mình cười ra, nhưng âm thanh tiếng cười vẫn không ngăn được. Âm thanh trong trẻo dễ nghe quanh quẩn trong xe, làm chú Lý ở phía trước cũng nhịn không được nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn sang.
Cậu chủ từ trước đến nay chưa từng cười quá vui vẻ như vậy đâu.
Diêu Nhất tức giận rồi, cho rằng là cậu đang cười nhạo cô.
Diêu Nhất tức giận hai má đều phúng phính lên, nhăn mặt lại trông rất trẻ con.
Phó Xuyên khó khăn dừng lại tiếng cười, ánh mắt đen láy còn mang theo ý cười ấm áp nhìn thấy dáng vẻ này của Diêu Nhất theo bản năng vươn ngón tay thon dài chọc chọc má cô.
Diêu Nhất bị chọc đến sửng sốt, lập tức mở to hai mắt vỗ tay Phó Xuyên ra "Cậu quá đáng thật đấy!"
Đừng nói đến ý đồ muốn yêu đương, Diêu Nhất bây giờ làm bạn với Phó Xuyên cũng không muốn làm.
Tức giận!
Phó Xuyên không thèm để ý thu tay lại, cậu xác thật là hơi vô ý. Bĩnh tĩnh giải thích với Diêu Nhất nói: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng"
Diều Nhất nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Phó Xuyên, cô bây giờ hoàn toàn không muốn để ý đến cậu, thế mà lại hoài nghi năng lực của mình? Không phải cậu viết văn tốt hơn mình sao, không phải là viết gọn gàng lưu loát lắm sao.
"Không phải nói cậu không cẩn thận trong việc học, chỉ là…." Phó Xuyên nhẹ giọng như thể sợ làm ai đó giật mình "Là con gái phải tự biết chăm sóc bản thân mình"
Ngay lúc này điện thoại trong túi Diêu Nhất rung lên, cô cúi đầu lấy ra xem.
[Thế nào, lôi kéo làm quen sao rồi?]
Diêu Nhất vội vàng cất điện thoại lại vào túi, lặng lẽ liếc liếc mắt nhìn Phó Xuyên một cái. Ở trong lòng cẩn thận nghĩ nghĩ, không có chuyện gì quan trọng hơn việc thi đứng nhất sau này của cô, chịu khổ chút cũng được.
"Oh" Diêu Nhất vừa nãy không nghe thấy Phó Xuyên nói gì cả, trả lời lại một tiếng rồi ngồi thẳng người lên.
"Bạn học Diêu Nhất cũng rất tốt" Phó Xuyên trả lời lại vấn đề ban đầu chẳng qua bây giờ cậu biết lời gì làm Diêu Nhất vui vẻ
Nghe thấy câu này mặt Diêu Nhất cũng hoà hoãn lại, nhưng miệng thì vẫn muốn khiêm tốn một chút
"Diêu Nhất cậu so với toàn bộ Nhất Trung này đều giỏi hơn" Phó Xuyên tiếp tục thêm vào:
"Đi thi đua toán học nhất định có thể lấy được thành tích thật tốt"
Bị người chiếm mất ngôi vị top đầu khen khoa trương như vậy, Diêu Nhất tự nhiên có chút lâng lâng. Đây là cảm giác mà lâu rồi cô chưa có, có thể là vì lòng tin đã bị đã kích hơi lâu nên việc nhận thức với công việc học tập của cô có chút lệch lạc.
"Ừm, mấy bộ đề lần trước cậu chia cho tớ, tớ đều xem cả, rất hay"
Đại khái chắc cũng chỉ có cậu mới nghĩ như vậy thôi.
Ánh mắt Phó Xuyên dịu dàng nhìn Diêu Nhất nghĩ đến toán học liền quên hết mọi thứ. Trong lòng thầm may mắn là tình trạng kinh tế nhà cô không tồi, nếu không với tâm tư này của Diêu Nhất không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!