Chương 41: (Vô Đề)

Giữa tháng 9 là thời gian của cuộc thi đua, Diêu Nhất bị sự khẩn trương của Tần Lịch làm cho có chút hoảng. Đến nhà sách mua một cuốn đề thi, trước ngày thi ngồi làm.

11h tối, Diêu Nhất gửi tin nhắn cho Tần Lịch

[Mình cảm thấy mình mua phải bản đề thi đua lậu.]

Một hồi lâu sau, bên kia mới trả lời lại [Làm sao vậy?]

Nhìn mấy câu hỏi thi đua ở dưới cùng, Diêu Nhất thở dài trả lời

[Quá dễ, đề thi đua sao có thể dễ như vậy. Nhất định là tiệm sách gần trường kia bán sách giả]

Phó Xuyên mở tin nhắn ra, ngồi ở bàn đọc sách không nhịn được nở nụ cười.

[Chỉ là đề thi đua mà thôi đối với cậu tất nhiên không khó, tôi giúp cậu tìm mấy bộ đề thi của các đội huấn luyện quốc gia trước đây được chứ?]

Diêu Nhất nhíu mày trầm tư [Cậu tìm ở đâu?]

Cô tìm ở trên mạng không thấy, chỉ có mấy thông tin linh tinh vụn vặt, Tần Lịch lại đi đâu tìm chứ.

[Gia sư cũ của tôi là nghiên cứu sinh ở đại học K, có thể tìm được một ít]

Tần Lịch có gia sư khi nào vậy? Diêu Nhất nghi hoặc khó hiểu, ánh mắt theo bản năng dừng trên tên ở góc trái.

"Phó Xuyên" hai chữ thình lình ập vào mắt cô.

"……" Diêu Nhất ngồi ở trước bàn trợn tròn mắt.

Cô lướt lại đoạn đối thoại của hai người họ, phát hiện từ đầu đến cuối cô không có gọi tên bọn họ ra, thế nên Phó Xuyên hiểu lầm là cô nói chuyện với cậu. Rõ ràng là Diêu Nhất chọn nhầm người rồi.

[Gia sư kia là người của khoa toán, tìm một ít đề thi kia sẽ không phiền phức đâu.]

Phó Xuyên thấy Diêu Nhất chậm chạp không trả lời, do dự một lúc rồi gửi thêm một tin nhắn đi.

Ván đã đóng thuyền rồi, Diêu Nhất chỉ có thể đồng ý [Được rồi. Cảm ơn cậu]

12h đêm, Phó Xuyên gửi một tin nhắn cho gia sư ở trên nội thành xa xôi kia, bảo chuẩn bị một ít đề thi huấn luyện quốc gia sáng mai gửi vào điện thoại cho cậu.

Gia sư liên tiếp gửi lại mấy tin nhắn:

[?]

[!]

[À, cậu vẫn còn ở cấp ba, để tôi đi tìm lại thử xem]

Phó Xuyên nhìn thoáng qua điện thoại, lúc này mới đi nghỉ ngơi.

6h sáng hôm sau Diêu Nhất nhận được tin nhắn tài liệu Phó Xuyên gửi qua, cô vội vàng rửa mặt, sau lại cắn vài miếng bánh rồi đạp xe đến trường.

"Cậu nhận được tài liệu chứ?" Cuối cùng vẫn là Phó Xuyên chủ động hỏi.

Diêu Nhất ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phó Xuyên.

"…… Cậu" Phó Xuyên chỉ chỉ má phải Diêu Nhất, muốn nói lại thôi.

Mãi cho đến khi Phó Xuyên chỉ đến lần thứ ba Diêu Nhất mới phát hiện, đưa tay lên lau mặt.

Cô gần đây nghiện dùng bút máy để viết bài, đương nhiên không phải là để viết cho đẹp. Diêu Nhất từ chỗ Tần Lịch học được một chuyện, mua bút quá mắc, một lọ mực 5 đồng có thể dùng được rất lâu chỉ là mùi có hơi nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!