Diêu Nhất ôm một bó ô, ngơ ngác đi về phía trước, trên đầu còn có chiếc ô Phó Xuyên che cho.
"Muốn đi đâu?" Phó Xuyên đem chiếc ô nhích gần về phía Diêu Nhất sau đó hỏi.
"Đi hỏi xem khách du lịch bọn họ có cần không." Diêu Nhất mới vừa nói xong liền nhìn thấy hai du khách đang lấy tay che lung tung trên đầu: "Bên kia."
"Xin hỏi các vị có cần ô không? Mười lăm đồng một cái." Diêu Nhất gian nan giơ chiếc ô lên nói.
Hai vị du khách dừng lại, lập tức nói: "Cho tôi một cái."
Phó Xuyên bỗng nhiên lên tiếng: "Mưa thoạt nhìn rơi rất lớn, một cái hẳn là không che đủ được cho hai người."
Du khách theo bản năng nhìn sang, bị bộ dáng của phó xuyên làm cho kinh ngạc, một lát sau mới nói: "Vậy, vậy hai cái là được rồi."
"Tổng cộng ba mươi đồng, cám ơn." Diêu Nhất cùng lúc kéo cổ áo rút ra mã QR hai chiều: "Ngài là dùng tiền mặt hay là quét mã?"
Du khách chỉ chỉ mã QR hai chiều: "Này đi."
Đám người vừa đi, mưa quả nhiên rơi càng lúc càng lớn, Diêu Nhất nói với Phó Xuyên: "Cậu thật là lợi hại."
Phó Xyên mím môi: "Tiện tay* mà thôi."
*gốc: nhấc tay chi lao (để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên.
Dọc theo đường đi Diêu Nhất cứ thấy người liền hỏi, hầu hết mọi người đều vui lòng chi tiền, có vài người để ô của bọn họ trong khách sạn cho nên cự tuyệt.
Diêu Nhất cũng không xấu hổ, vẫn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Phó Xuyên vài lần nghĩ muốn mở miệng nói giúp cô cầm ô, đến cuối cùng vẫn từ bỏ, chỉ nói: "Tôi giúp cậu cầm tấm bảng được chứ?"
Diêu Nhất ngửa đầu nhìn Phó Xuyên, chỉ chỉ mã QR hai chiều trên cổ: "Cái này á?"
"Ừm." Phó Xuyên gật đầu.
"Cậu lấy đi, đợi đến lúc du khách trả tiền là có thể giơ lên." Diêu Nhất mỉm cười với đôi mắt cong cong.
Phó Xuyên cẩn thận cầm lấy tấm biển trên cổ Diêu Nhất, nhìn cô còn thật sự quan sát tình huống xung quanh của du khách, có chút đau lòng cùng bất lực.
"Chiếc ô này có thể gấp gọn lại, mang theo rất tiện." Diêu Nhất thấy một người du khách ghét bỏ vì cán ô quá dài liền bỏ thêm một câu.
"Vậy cho tôi chiếc ô gấp được đi." Du khách đồng ý.
Diêu Nhất quay lưng lại nói với Phó Xuyên: "Có thể giúp tớ lấy một cái ô không?"
Phó Xuyên theo lời lấy ra một chiếc ô gấp màu xanh da trời ở bên trong, chờ du khách trả tiền rồi rời đi cậu mới hỏi: "Nếu tôi không đến đây, cậu làm thế nào bây giờ?"
Diêu Nhất cũng không để ý hôm nay Phó Xuyên hỏi nhiều vấn đề như vậy, mỉm cười mềm mại: "Không sao, tớ có thể cho du khách tự mình chọn, nhưng hôm nay vẫn muốn cám ơn cậu đã hỗ trợ."
Suốt cả buổi chiều, trên tay Diêu Nhất gần như toàn bộ trống không, chỉ còn lại mấy cái ô để trong túi xách.
"
"Vai của cậu ướt hết rồi." Giọng nói của Diêu Nhất dừng lại một chút, phát hiện ô của Phó Xuyên vẫn đang nghiêng về phía mình.
"Sau này sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"
Chiếc ô trong tay Phó Xuyên bị Diêu Nhất đẩy lại, hai người vô tình chạm tay vào nhau, Phó Xuyên rũ mắt xuống làm theo ý của cô, để lui sang phía mình một chút.
"Tớ mặc áo mưa sẽ không bị ướt, cậu để ý bản thân mình đi." Diêu Nhất thấy Phó Xuyên vẫn chỉ xê dịch một chút liền thở dài, đem ô đoạt lại: "Chúng ta về nhà đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!