Diêu Nhất đã sớm làm xong bài thi, cô đã nhìn chằm chằm vào sau lưng Phó Xuyên hơn mười phút, ý đồ muốn dùng ánh mắt gây trở ngại việc làm bài của Phó Xuyên phía trước. Làm cậu phát huy không tốt như bình thường rồi rơi khỏi vị trí đầu tiên.
Tuy rằng bây giờ mối quan hệ của hai bọn họ đã tốt hơn một chút, không có nghĩa là cô nguyện ý chấp nhận sự thật mình bị đè ở phía sau.
Thầy giám thị cũng chú ý đến sự bất thường của Diêu Nhất, nhưng mà ông đi qua thì không ổn lắm cũng không thể nói là: Bạn học, mời em đừng nhìn chằm chằm người ta nữa.
Diêu Nhất nhìn Phó Xuyên chăm chú dần dần lực chú ý cũng bị phân tán.
Tại sao tóc cậu ấy thoạt nhìn bộ dạng sờ lên rất dễ chịu? Diêu Nhất đưa tay ra vò vò tóc mình một lần, a, có chút đâm tay.
Cô đã gần nửa năm không để ý đến tóc, mặc kệ nó tự dài ra, đã dài đến tai rồi. Không biết là do cô chăm sóc không kỹ hay là tóc mới ra đều bị như thế này, sờ vào cảm giác chích chích tay.
Nhưng mà tóc của Phó Xuyên ngồi ở phía trước không giống thế này, thoạt nhìn vừa đen còn trơn mượt sờ lên cũng xác thực rất mềm. Diêu Nhất nghĩ thầm, lần trước cô giúp cậu giữ tóc lại liền sờ được.
Bây giờ ngồi ở phía sau nhìn kỹ, trông càng mềm mại hơn. Diêu Nhất không biết từ đâu đọc được một câu nói nếu tóc của con trai mềm mại trái tim của họ cũng sẽ mềm mại.
Khó trách bạn học Phó Xuyên lại lương thiện như vậy, Diêu Nhất vuốt vuốt đầu tóc mình vẫn như cũ trừng mắt Phó Xuyên.
Tuy rằng cậu lương thiện, nhưng vẫn không ngăn được ý đồ dùng ánh mắt lôi Phó Xuyên xuống khỏi ngôi vị thứ nhất.
Còn nửa tiếng nữa là cuộc thi hết giờ, mọi người hầu như đã dừng bút lại. Phó Xuyên cũng bắt đầu phát hiện ánh mắt "nóng bỏng" ở phía sau lưng.
Cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cánh cửa lớp học mở ra ánh mắt trời chiếu vào đây, trên mặt cửa kính có thể phản chiếu loáng thoáng tình huống của tổ một.
Phó Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diêu Nhất ngồi lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình.
Bên môi thoáng nở một nụ cười nhẹ, Phó Xuyên một lần nữa điều chỉnh dáng ngồi của mình thay đổi một tư thế thả lỏng.
Tay trái chống đầu, giống như chỉ cần đợi chuông báo thời gian kết thúc thôi.
Diêu Nhất đương nhiên không để ý một mặt kính trên cửa kia sẽ phản chiếu lại mặt cô, nhéo cục tẩy, môi gắt gao mím chặt, thở hì hộc nhìn Phó Xuyên thay đổi dáng ngồi như cũ .
Tức giận. Chính mình mỗi ngày đều nghiên cứu viết văn nhưng điểm vẫn luôn là như vậy. Càng quá đáng hơn là điểm mấy môn khác của Diêu Nhất vẫn tương tự cố định, cơ bản tất cả đều là điểm tuyệt đối. Tổng điểm cao hay thấp phải xem lần đó phát huy viết văn như thế nào.
Rốt cuộc tiếng chuông cũng vang lên, học sinh bắt đầu lục tục đi ra ngoài.
Diêu Nhất nhìn chằm chằm cũng mệt mỏi, chớp chớp đôi mắt có chút đau nhức, ánh nước từ bên trong chảy ra.
Phó Xuyên làm bộ lúc lơ đãng quay đầu nhìn lại, thấy nước mắt ở khoé mắt của Diêu Nhất. Biết rõ tại sao lại như thế này, nhưng trong lòng vẫn nhói lên.
"Cậu không sao chứ?" Phó Xuyên trực tiếp xoay người lại hỏi.
"Oh" Diêu Nhất vừa mới nhìn chằm chằm ánh mắt chột dạ, cúi đầu muốn dùng tay dụi mắt, mơ hồ nói "Không sao"
"Bẩn" Phó Xuyên kéo tay Diêu Nhất xuống, nhíu mày nói "Tay áo dơ, trực tiếp dụi lên mắt sẽ có vi khuẩn"
Phó Xuyên bất đắc dĩ lấy khăn tay giấy ra đưa cho Diêu Nhất: "Dùng cái này"
Diêu Nhất nói cảm ơn, rút ra một tờ rồi xoa lung tung, động tác thô lỗ làm khoé mắt đỏ lên.
Người này hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân mình, không biết cách làm thế nào đối tốt với bản thân hơn một chút.
Phó Xuyên muốn giúp cô lau, nhưng Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách ở phía sau đã thu dọn đồ dùng xong chạy lại đây, cậu chỉ có thể làm bộ không thèm để ý rồi rời khỏi phòng thi.
"Nhất Nhất, sao cậu lại khóc?"
Hàn Tiêu Tiêu đứng ở cửa nhíu mày nhìn Phó Xuyên đã đi xa "Cậu ta đã làm gì cậu?"
Diêu Nhất lắc đầu: "Không có, cậu ấy vừa cho mình giấy lau nước mắt này"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!