Chương 29: (Vô Đề)

"Ba, sao ba không nói năng gì trước mà tự dưng đổi chỗ ngồi thế ạ?" Tiêu Tiêu gẩy gẩy mấy cọng rau xanh trong chén không nhịn được nói: "Nhất Nhất chỉ vừa mới không đạt top 1 ba đã nói thành tích văn của cậu ấy yếu, hơn nữa Nhất Trung mấy năm gần đây có học sinh nào tốt hơn cậu ấy đâu chứ. Thi đại học cũng không phải là xét tổng điểm sao? Ba…."

"Phó Xuyên" Lão Hàn thình lình cắt ngang lời cô nói.

"….." Hàn Tiêu Tiêu kìm nén xúc muốn trợn trắng mắt lại:

"Cậu ta môn văn lần này phát huy tốt hơn chút thôi, mấy môn khác sao có thể so được với Nhất Nhất"

Lão Hàn đứng lên bới chén cơm, xua tay với con gái mình: "Vừa nãy con cũng nói đấy, đại học là xét tổng điểm, cho dù Diêu Nhất toán lý hoá có tốt đến mấy thì tổng điểm của Phó Xuyên vẫn cao hơn"

Hàn Tiêu Tiêu nhìn ba mình, dầu muối gì cũng không ăn nữa quăng đôi đũa xuống "Mẹ, mẹ xem ba kìa!" 

Lão Hàn cười cười: "Chuyện này con cũng không thể hoàn toàn trách ba được, Phó Xuyên tự mình nói bạn học tốt nhất là nên giúp đỡ lẫn nhau, đặc biệt là em ấy và Diêu Nhất"

Hàn Tiêu Tiêu lôi kéo cái bím tóc của mình nhíu mày: "Liên quan gì đến Phó Xuyên? Không lẽ là cậu ta yêu cầu đổi chỗ sao?"

Lão Hàn gật đầu: "Không riêng gì em ấy, ba cũng cảm thấy không tệ. Phó Xuyên vừa xong một học kỳ, tiến bộ của em ấy các thầy cô đều nhìn thấy rõ nếu có thể học được các bước tính toán rõ ràng của Diêu Nhất thì hai năm sau vinh quang của Nhất Trung liền ở trên người em ấy"

"Vậy Diêu Nhất thì tính như thế nào?" Hàn Tiêu Tiêu càng nghe càng khó chịu "Mọi người đem Diêu Nhất đi đâu rồi, lúc trước khi cậu ấy mới vào không phải ai cũng nói cậu ấy là hy vọng của Nhất Trung à?"

"Nhiều thêm một cái hy vọng có gì không ổn sao?" Sắc mặt lão Hàn không thay đổi.

"Là con hiểu lầm" Hàn Tiêu Tiêu tức giận đến không gọi ba luôn, trực tiếp đứng dậy đi lên phòng mình.

"Tiêu Tiêu" Mẹ Hàn quay đầu lại kêu con gái mình.

"Kệ nó" Lão Hàn gắp một miếng thịt trong chén của mình "Vẫn còn nhỏ, không chừng đứa nhỏ Diêu Nhất kia cũng không biết chính mình muốn cái gì" 

"Anh là thầy giáo của bọn nó, không thể khai sáng cho chúng sao?" Mẹ Hàn thở dài, nhìn chồng mình bất đắc dĩ nói.

"Có một số chuyện vẫn phải là bọn chúng tự mình suy nghĩ cẩn thận" Lão Hàn thâm ý cười cười, đường đi ở ngay phía dưới chân, phải xem thử bọn họ khi nào thì phát hiện.

Diêu Nhất không phát hiện ra đường đi gì đó, nhưng lại phát hiện bạn cùng bàn mới của cô rất thích phân tâm trong giờ học.

Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bầu không khí rất tốt thầy cô cũng không thường hay chú ý đến kỷ luật trong lớp.

Hơn nữa học sinh lớp giỏi cũng lười, cứ một vòng lại đổi tổ đều không muốn đổi thành ra Diêu Nhất vẫn luôn ngồi bên cạnh cửa sổ.

Phó Xuyên đi học thường thường sẽ nhìn qua đây, ban đầu Diêu Nhất cứ tưởng là cậu ấy nhìn mình, đến khi đưa mắt nhìn sang thì phát hiện cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau một thời gian dài thì Diêu Nhất từ không thoải mái cũng trở thành thói quen.

Có người nào mà đi học không nghe giảng bài lại thích nhìn ra ngoài cửa sổ không, cô thế mà lại thua dưới một người như vậy!? Trong lòng Diêu Nhất chợt sinh ra một cảm giác không được cân bằng, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu sách ngữ văn của mình.

Chỉ là không thể không nói rằng mỗi người đều sẽ có một nhược điểm, hơn nữa người bình thường sẽ không có cách nào giải thích được. Một điểm mù riêng của bản thân.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Và trình viết văn của Diêu Nhất giống như bị ngăn cản lại vậy, cho dù cô có cố gắng viết như thế nào thì vẫn không đạt. Đưa cho Hàn Tiêu Tiêu xem xong, cô luôn luôn trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói với Diêu Nhất là hãy tiếp tục nỗ lực đi.

"Nhất Nhất, không sao cả, chỉ cần không lạc đề là được" Hàn Tiêu Tiêu an ủi nói: "Chỉ cần lấy đủ 35 điểm là được rồi"

"Nhưng tớ vẫn cứ loanh quanh ở mức 25 đến 28 điểm, nói như vậy có nghĩa là 35 điểm là một thay đổi vô cùng siêu thường đấy" Diêu Nhất có chút sầu não, theo lý mà nói thì thành tích của cô để đậu đại học là không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người kéo cô xuống dưới cho dù là ai cũng sẽ không phục, mặc dù Diêu Nhất cũng không mấy để bụng đến chuyện này.

Đem bài văn đã viết xong đặt ở một bên, Diêu Nhất rơi vào cảm giác nản lòng.

Lúc này một bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm bài văn của Diêu Nhất lên.

Diêu Nhất mờ mịt nhìn theo ngón tay thon dài kia nhìn lên xem, chỉ thấy cái cằm sạch sẽ của Phó Xuyên, lên trên nữa là một gương mặt trầm tĩnh đẹp đẽ của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!