Chương 22: (Vô Đề)

Núi Lộc Cốc lúc mặt trời mọc thật đẹp, đặt biệt là ở phía nam. Khi mở rèm cửa sổ trong biệt thự ra có thể xem cận cảnh ánh sáng màu vàng cam ấy, như có thể chạm được vào bằng tay vậy.

Diêu Nhất đã quá quen với loại cảnh đẹp này, mở cửa sổ ra chỉ để thoáng khí. Lại không ngờ rằng phát hiện ra Phó Xuyên cũng đang ở bên cửa sổ, cậu ngồi bên cửa sổ bên kia không chú ý đến Diêu Nhất.

Tầm mắt Diêu Nhất cũng không hoàn toàn dừng ở trên người Phó Xuyên mà là nhìn nơi cậu đang ngồi, hoá ra các thiết kế bên trong biệt thự khác nhau sao?

Phó Xuyên đang ngồi trên chỗ song cửa sổ được thiết kế lõm vào. Cậu ngồi ở đó đọc sách, ánh mặt trời của mùa đông chiếu xuống người cậu khi nhìn vào cảm thấy rất ấm áp.

Lần đầu tiên Diêu Nhất cảm thấy căn phòng mình có hơi thô sơ. Không những không có song cửa sổ mà ngay đến cả tấm rèm cửa sổ cũng không lớn bằng Phó Xuyên phía đối diện bên kia.

"Nhất Nhất, ra ngoài ăn cơm" Mẹ Diêu đứng ở ngoài gõ cửa.

"Vâng, đến đây ạ" Diêu Nhất thu hồi ánh mắt, xoay người đi ra ngoài.

Phó Xuyên lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn về phía đối diện, ánh mắt của người nào đó quá mức mãnh liệt, muốn cậu không phát hiện cũng khó. Lúc này cậu cũng không đọc sách nữa mà tựa người vào chiếc gối mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Trưa nay mẹ gọi chút thức ăn đến, con sang mời tiểu Phó nhé, chúng ta cùng ăn một bữa cơm" Mẹ Diêu đi cùng Diêu Nhất xuống lầu nói.

Diêu Nhất tâm tư đều chạy theo đến bàn ăn trên phòng khách luôn rồi, thuận miệng đáp một câu "Dạ"

"Đứa nhỏ này….. kể ra cũng là hai đứa không có duyên" Mẹ Diêu bất đắc dĩ nói:

"Tiểu Phó mấy năm trước đến kỳ nghỉ hè là luôn đến đây nghỉ ngơi, con lại chạy tới chạy lui, thường xuyên bất hoà với ba mẹ ở đây lại chạy về nội thành, tất nhiên trước nay vẫn chưa thấy gặp mặt lần nào."

Phó Xuyên kỳ thật cũng ít tiếp xúc với người ở gần đây, nhưng thật ra mẹ của cậu vẫn thường đến Diêu gia trò chuyện. Hai nhà đều không phải người thiếu tiền, kết giao cũng hoà hợp.

Hơn nữa nói đến con cái nhà mình đều sốt ruột như nhau, mẹ Phó – Giang Lam luôn lo lắng về sức khoẻ của con trai mình. Mà Phó Xuyên lại không thích giao tiếp với bọn họ, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

Năm đó đại sư đề nghị tìm một nơi có hoàn cảnh tốt để tịnh dưỡng, Giang Lam chọn ra vài nơi, kinh tế cũng phát đạt nhưng mà Phó Xuyên đều không chọn những chỗ đó mà mở bản đồ ra chọn ở chỗ thành phố Yên này.

Còn mẹ Diêu cũng thật bất đắc dĩ, con gái bà cũng không làm cho người khác bớt lo, mất luôn cảm giác với vật chất từ thế giới bên ngoài đến một trình độ nhất định luôn rồi. Một ngày ba bữa đưa cái gì cũng ăn được, không cho ăn cũng không thèm để ý đến.

Vì cô học được năng lực tự gánh vác mọi chuyện, ít nhất là có thể tự chăm sóc bản thân mình. Mẹ Diêu có ý muốn để Diêu Nhất cùng với mấy đứa trẻ bản địa trên núi Lộc Cố chạy đi bán đồ.

Chỉ là không biết tại sao mà sau này Diêu Nhất lại đi cùng với một đống người lớn. Từ trên nội thành buôn bán sỉ đủ các loại vật dụng hàng hoá nhỏ, cứ mua đi bán lại như thế.

Rõ ràng trước đây là mỗi buổi sáng thức dậy đến tóc cũng không chải, nằm dài trên giường tính toán làm sao cho có lợi ích cao, có mối quan hệ với các người bán hàng đặc biệt tốt. Bọn họ buôn bán sỉ cái gì đều đưa Diêu Nhất đi, con bé lại có thêm ít tiền. Những người bán hàng này sẵn sàng cho Diêu Nhất một ít lợi nhuận nhỏ.

Mẹ Diêu nhớ có một lần Diêu Nhất quay về với một bó thanh gỗ trên lưng, nói là làm gậy cho khách du lịch lên xuống trên núi. Trong khoảng thời gian đó mẹ Diêu cũng được mở rộng thêm ít kiến thức mới mẻ.

Hai mẹ con đồng bệnh tương liên gặp nhau, đề tài nói chuyện đương nhiên nhiều hơn. Chính là hai mẹ con vẫn luôn liên lạc với nhau, còn Diêu Nhất và Phó Xuyên vẫn chưa gặp mặt bao giờ.

Ăn xong một bữa ăn sáng phong phú, ba mẹ Diêu cùng rời đi.

Đi dạo bên phía bắc, Diêu Nhất lại bị thúc giục sang thông báo cho Phó Xuyên sang ăn cơm.

Thật ra Diêu Nhất càng quen thuộc mấy nơi tụ tập ở phía bắc trên núi Lộc Cốc hơn, cô hầu như không đi đến mấy khu biệt thự ở phía nam. Chậm chạp đi sang nhà đối diện, cô đưa tay ấn chuông cửa.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Căn biệt thự này luôn có người định kỳ đến quét dọn, ngày hôm qua khi Phó Xuyên đến thì biệt thự đã đầy đủ đồ cả rồi, chình là để phòng ngày nào đó cậu về đây.

Chú Lý nghe được tiếng chuông lập tức ra mở cửa, phát hiện là cô bé ngày hôm qua, mang theo ý cười hỏi: "Cháu đến tìm cậu chủ sao?"

Diêu Nhất gật đầu: "Bạn học Phó Xuyên dậy chưa ạ?"

"Dậy rồi, dậy rồi" Chú Lý vội vàng nói: "Cậu chủ ở trên lầu đọc sách ấy, bạn học nhỏ muốn uống cái gì?" 

"Không cần đâu ạ, cháu đến tìm cậu ấy nói chút chuyện rồi đi ngay" Diêu Nhất không muốn lãng phí thời gian, biết đâu cậu ấy còn bài cần làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!