Chương 21: (Vô Đề)

Chú Lý xuống xe, theo bản năng tiếp nhận chiếu trên tay cậu chủ nhà mình, nhưng nghĩ lại một chút cảm thấy cô gái bên cạnh này mới quan trọng. Dù gì thì đây cũng là cô gái đầu tiên đi bên cạnh cậu chủ đấy.

"Để chú cầm nó thay cháu nhé" Chú Lý nói xong cầm lấy chiếc vali trên tay Diêu Nhất.

"Không được, nặng lắm ạ. Cháu tự mình cầm là được rồi" Không phải là cô khiêm tốn, năm đó khi bán mấy đồ linh tinh trên núi Lộc Cốc, cô chạy lên chạy xuống, dùng toàn bộ sức lực cả người kiêu ngạo nhìn mấy bạn nhỏ.

Chú Lý đứng nhìn Diêu Nhất đi đến phía sau xe, nâng cái vali nhìn vô cùng nặng kia nhẹ nhàng bỏ vào cốp xe, mà cậu chủ nhà mình đứng bên cạnh chỉ thờ ơ nhìn.

"Cậu đưa cái kia cho tớ" Diêu Nhất lưu loát thả ống tay áo xuống, lấy chiếu trên tay Phó Xuyên bỏ vào.

Chú Lý có chỗ không hiểu, ban đầu ông còn tưởng đây là người cậu chủ thích, nhưng hiện tại thoạt nhìn cậu chủ lại quá mức lạnh nhạt.

Ngồi vào phía sau xe, bụng Diêu Nhất lại bắt đầu kêu "ục ục", âm thanh phát ra ở trong không gian xe yên tĩnh này cực kỳ rõ ràng. Diêu Nhất đã quen với việc chịu bụng đói, hướng mắt ra ngoài cửa sổ ý muốn mình không để ý đến nó nữa.

Phó Xuyên đem gói thức ăn nhẹ đóng gói kỹ càng đẩy về phía Diêu Nhất: "Ăn còn thừa lại."

Diêu Nhất cúi đầu nhìn gói thức ăn đóng gói tinh xảo, lại ngẩng đầu nhìn về phía Phó Xuyên chỉ có thể nhìn đến góc cạnh sườn mặt rõ ràng của cậu.

"Cảm ơn" Phó Xuyên trong lòng Diêu Nhất bây giờ như có một vầng sáng trên đỉnh đầu, ánh vàng đầy người, giống như Bồ Tát đầu thai vậy.

Nghe nói bạn học Phó Xuyên giữa mày có một nốt ruồi đỏ, Bồ Tát cũng có, không chừng là thật. Diêu Nhất vừa ăn thức ăn vừa cân nhắc, lại ngẩng đầu ý muốn nhìn rõ mặt Phó Xuyên, một lát sau đành từ bỏ.

Cô vẫn là không thấy rõ mặt người khác, cho dù là ở khoảng cách gần.

Nếu có thể sờ thử thì tốt rồi, Diêu Nhất nghĩ thầm. Bắt đầu từ 5-6 tuổi khi cô bắt đầu nhận sai ba mình, ba mẹ cô sẽ cho cô sờ mặt hai người, xem thử có ấn tượng khác nhau không. Làm như vậy đích thực là có tốt hơn một chút, có thể để cho Diêu Nhất tự miêu tả họ trong lòng mình.

Chú Lý cẩn thận lái xe, thường thường chú ý đến hai người phía sau luôn cảm thấy không khí kỳ lạ, hoặc là nói cậu chủ có gì đó rất kỳ lạ.

Phải biết rằng bởi vì cậu chủ sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, không thích qua lại với người khác, nữ sinh thì càng không cần nói đến. Chưa bao giờ thấy cậu chủ có bất kỳ tiếp xúc gì với nữ sinh, không tính cô nữ sinh lần trước tìm tới cửa kia, cậu chủ sau đó còn làm không khí trong nhà không thở nổi cả ngày đấy.

Cô gái ngày hôm nay thoạt nhìn không tinh xảo giống như cô gái lần trước, nhưng lại là một cô gái thật giản dị! Hơn nữa cậu chủ còn giúp cô ấy cầm đồ, chỉ là khi lên xe cũng không nói lời nào. Nhưng bầu không khí này chính là không giống nhau.

Chú Lý nhìn đến mức nhập tâm, trong lúc lơ đãng từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt của cậu chủ bị dọa nhảy dựng, lập tức thu hồi ánh mắt chuyên tâm lái xe.

Hôm nay Diêu Nhất đã bôn ba hết mấy tiếng đồng hồ, ngồi trong xe ăn hết thức ăn, dựa vào cửa sổ xe chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Núi Lộc Cốc không ở trong nội thành, lúc chú Lý lái xe ra khỏi nội thành mặt đường liền có chút gồ ghề, xe đi không yên ổn lắm.

"Cậu chủ…vị này" Chú Lý nghĩ một lát cũng không biết xưng hô với Diêu Nhất như thế nào: 

"Đi đâu?" 

Phó Xuyên ngẩng đầu: "Cứ lái xe thẳng đến biệt thự, nhà cô ấy ở gần đấy" 

"Vâng" Chú Lý trong lòng nghĩ hoá ra là hàng xóm à, sao trước kia ông không biết nhỉ.

____

Diêu Nhất đang nằm mơ.

Trong mơ có một căn phòng, trong phòng có vô số bài thi cùng với sách luyện tập, tất cả đều là đề toán học! Diêu Nhất nhịn không được nhào tới, ôm trên mặt cọ cọ. Cô thật sự bị nghẹn chết rồi, ba mẹ không cho cô nhảy lớp cũng không cho cô tiếp xúc quá nhiều với lý luận toán học, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được rồi!

"Diêu Nhất…. Diêu Nhất!" Ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh ba mẹ lớn tiếng gọi cô, chắc chắn là tới bắt cô! Diêu Nhất gắt gao ôm chặt lấy bài thi, gấp đến mức xoay quanh.

"Tỉnh…. tỉnh" Bộ dạng bình tĩnh của Phó Xuyên đã sớm không còn, đẩy Diêu Nhất đang ôm chặt lấy mình, lông mày nhíu lại, đây rốt cuộc là… đang mơ thấy cái gì?

Bọn họ đã bắt đầu đi lên đường núi, vừa nãy đường núi quanh co, khúc khuỷu, một lần quay xe mạnh vừa nãy liền đem Diêu Nhất ném sang đây. Không chờ Phó Xuyên đẩy cô ra, Diêu Nhất bỗng nhiên vươn tay ôm chặt lấy cánh tay cậu, trầm mặc thật lâu sau Phó Xuyên có ý muốn đánh thức cô dậy.

"Không cho…chọn A" Diêu Nhất cau mày, ôm chặt lấy cánh tay Phó Xuyên trong ngực mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!