Chương 15: (Vô Đề)

[Viết văn thật không tồi, góc độ phân tích đặc biệt, đâu ra đó, tình cảm chân thành da diết.] 

Phó Xuyên gửi tin nhắn cho Diêu Nhất, trào phúng trình độ viết văn khoa trương của cô.

Đáng tiếc là Diêu Nhất viết văn đơn giản, đến ý của đề bài còn làm không chính xác, câu nói của Phó Xuyên có thâm ý gì cô đoán không ra nổi

[Thật ra tớ cũng cảm thấy mình viết không tệ, nhưng cô giáo thấy tớ chỉ có thể được 28 điểm vậy chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề. Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu, bạn học Phó Xuyên ^_^.] Diêu Nhất trả lời, nghĩ thầm Phó Xuyên đúng là một bạn học tốt bụng, tuy rằng muốn cạnh tranh với cô nhưng vẫn nhiệt tình ca ngợi đối thủ, cậu ấy đáng được mình tôn trọng.

Vốn dĩ muốn phá vỡ bộ dạng hằng ngày này của Diêu Nhất, nhưng lại không biết tại sao cô lại vô tư như vậy. Phó Xuyên lúc này đã hiểu triệt để một câu nói: "người ngốc có phúc của người ngốc."

Đại khái chính là nghe không hiểu trào phúng là gì, cho nên mỗi ngày của cô đều là tốt đẹp? 

[Bạn học Phó Xuyên, ông chủ tiệm đó lại vừa về một đống sách mới, cậu có thể lấy giúp tớ không? Cậu cũng có thể mua về làm, đề ở đó so với thành phố Yên của chúng ta mới hơn]

Diêu Nhất hiện tại mặc định hai người là bạn, nhiệt tình đề cử bộ đề thi của tỉnh X ở đó.

Phó Xuyên không nói lấy hay không lấy, chỉ trả lời:

[Thi đại học và dạng đề thi của tỉnh X không giống nhau.]

Diêu Nhất lập tức vì đề thi của tỉnh X mà tuyên truyền: [Tuy là không thi, nhưng khi làm rất có tính logic đấy, thật đấy.]

[Tôi nghĩ là cậu nên bỏ nhiều công sức hơn cho môn văn của mình đi.] Phó Xuyên dừng lại một lát, rồi thêm vào phía sau một biểu tượng [^_^]

Bên kia Diêu Nhất nhìn tin nhắn rất lâu mới trả lời, tràn ngập sự không tình nguyện

[Môn văn để sau rồi nói, tớ cảm thấy sau này nó sẽ tốt hơn thôi.]

Đoạn nói chuyện của hai người như vậy là kết thúc, Phó Xuyên đến cuối cũng không nói là mình có đồng ý lấy sách giúp Diêu Nhất không. Có điều ngày hôm sau chạm mặt Diêu Nhất ở hành lang liền ném ba tập đề thi thật dày cho cô.

"Cảm ơn" Diêu Nhất như có được bảo bối, thậm chí còn định nắm lấy tay Phó Xuyên đáng tiếc là bị Lý Cách cản trở.

"Diêu Nhất mau tới chọn này" Giọng nói của cậu hùng hồn trầm thấp, không hợp với thân hình cậu chút nào

Phó Xuyên thấy đề thi đã đến tay Diêu Nhất liền quay lại trở về lớp học.

"Chọn cái gì?" Diêu Nhất không hiểu gì nhìn Hàn Tiêu Tiêu cầm trong tay một đống bảng đăng ký

"Đại hội thể thao" Triệu Tiền đã vùi đầu vào điền tên.

Lý Cách rút trong tay Hàn Tiêu Tiêu ra mấy bản đăng ký nói

"Hiện tại nữ sinh vẫn còn 800 mét, 5 nghìn mét cuộc đua đường dài và các cuộc đua tiếp sức"

"800 mét vừa có người chọn rồi" Hàn Tiêu Tiêu cầm lấy gạch đi một chỗ.

"Vậy….5 nghìn mét" Diêu Nhất do dự nói.

Lúc này lớp trưởng mới đi hỏi một vòng trở về, sắc mặt không được tốt lắm nói

"Diêu Nhất, cậu có thể chọn thêm chạy tiếp sức không?"

"Lớp trưởng, cậu ấy vừa chọn 5 nghìn mét đấy, còn chạy nữa sao?" Hàn Tiêu Tiêu bất mãn nói.

Lớp trưởng khó xử nói: "Cậu cũng thấy rồi đấy, tham gia thi đều là cán bộ lớp chúng mình, mọi người ai cũng không muốn thi"

Nhìn chung mà nói thân thể của  những học sinh giỏi cũng không tốt như vậy, đối với mấy loại thi đấu này không có hứng thú. Có điều trong lớp buộc phải có người tham gia, chỉ khổ ban cán sự lớp.

"Được thôi" Diêu Nhất không từ chối, cô cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!