Thành phố Yên vào giữa tháng 10 đã bắt đầu nổi gió cuồn cuộn. Diêu Nhất bọc chặt quần áo đồng phục vào người khi đi ra khỏi cửa, thong thả đi tới lớp học của mình, tóc trên đầu bị gió thổi tung bay.
Miễn cưỡng đi đến khu dạy học, Diêu Nhất ngước mắt lên nhìn đã thấy Phó Xuyên đang ở dưới cầu thang. Nghĩ một lát, Diêu Nhất bước nhanh về hướng đó.
Phó Xuyên chân dài hơn Diêu Nhất, vừa đi đến lầu 4 cô mới đuổi kịp. Lại vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy người đã gần vào lớp học.
Diêu Nhất chạy một bước dài, vươn tay vỗ vai Phó Xuyên
Phó Xuyên nhướng mày, mặt không chút thay đổi quay lại nhìn người mới đến.
"Cố lên!" Diêu Nhất thực hiện một động tác tay hết sức chân thành với Phó Xuyên, rồi quay người đi vào Lớp 2.
Phó Xuyên liếc nhìn vai của mình rồi nhìn về phía Lớp 2, như đang suy nghĩ gì đó.
Mỗi ngày khi Phó Xuyên vào Lớp 1 mọi người luôn rất rối loạn. Mặc dù mọi người đều dốc sức học tập chăm chỉ hơn các lớp khác, đều luôn đắm chìm vào bài tập về nhà giữa 10 phút trước khi bắt đầu tiết học. Nhưng mới sáng sớm, nhìn thấy Phó Xuyên luôn là bị sốc trước ngoại hình và khí chất của cậu.
Có người còn nói nếu Phó Xuyên mặc lên mình bộ đồ cổ trang thì mười phần giống người bước ra từ bức tranh. Ánh mắt lãnh đạm, hơi thở xuất trần.
Chỉ là hôm nay có chút không giống như bình thường.
Giống như…. Đang xem kịch?
Phó Xuyên nhíu mày đi đến chỗ ngồi của mình, nhiều người bình thường học hành không ngóc đầu lên bây giờ cũng đang nhìn cậu.
"Lời cậu nói hôm qua với Diêu Nhất lớp bên cạnh là thật sao?" Một nam sinh lấy hết can đảm của mình quay đầu lại hỏi Phó Xuyên.
"……." Phó Xuyên nhớ lại ngày hôm qua lời nói của mình ý là muốn an ủi Diêu Nhất, lạnh nhạt nói "Là thật"
Hiểu lầm cô lần này thi không đứng top đầu, không ngờ người ta lại đứng top đầu cùng với mình. Phó Xuyên hiếm khi cảm thấy xấu hổ nhưng lần này vẫn là phải tự thừa nhận lỗi lầm của mình.
Học sinh trong Lớp 1 ngay lập tức hít một hơi khí lạnh, mọi người bắt đầu cúi đầu thì thầm với bạn bè của mình xung quanh.
Phó Xuyên không chú ý đến mấy động tác nhỏ nhặt đấy của bọn họ, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó
______
"Chết tiệt" Lý Cách chạy về lớp với vẻ mặt nghiêm túc khi sắp bắt đầu tiết thứ ba của buổi sáng.
"Kêu kêu quát quát" Hàn Tiêu Tiêu lẩm bẩm, mắt không rời sách giáo khoa, mông cùng với ghế tựa sát vào bàn để Lý Cách chen vào.
"Tin tức lớn" Lý Cách thở hổn hển nói: "Phó Xuyên ở bên Lớp 1 cách vách chính thức khiêu chiến với Diêu Nhất của chúng ta"
"Chuyện như thế nào?" Triệu Tiền bỏ đùi gà trong tay xuống, vẻ mặt bát quái:
"Hôm qua không phải vẫn còn là hư hư thực thực sao?"
"Mình đi tìm mấy người của Lớp 1 chơi, tất cả bọn họ đều nghe thấy được" Lý Cách nghiêm túc nói.
"Nói như thế nào?" Hàn Tiêu Tiêu tính xong một đề toán liền quay lại tham gia vào nhóm chuyện bát quái này.
"Hôm qua không phải mình đã để lộ một số hàm ý cho lớp bên kia sao? Hôm nay liền có người nhịn không được đi hỏi, là chính miệng Phó Xuyên thừa nhận" Lý Cách vỗ đùi nói
"Bạn học Phó Xuyên này quá điên cuồng rồi"
Diêu Nhất gió mưa gì cũng không liên quan đến mình, vẫn vùi đầu làm đề toán. Đối với tin tức của Lý Cách nói một chút cũng không bất ngờ.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Bạn cùng bàn, kỳ thi sắp tới này cậu ngược chết cậu ta đi, cậu ta quá điên cuồng rồi. Cậu phải làm cho cậu ta hết khí thế mới được." Triệu Tiền giống như mình mới là người bị khiêu khích, lay lay người Diêu Nhất ý đồ muốn cô cùng Phó Xuyên cách vách kia chiến đấu một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!