Thời gian từ ngày khai giảng tới nay đã gần một tháng, màu da của Diêu Nhất cũng dần quay trở lại bộ dáng ban đầu. Hàn Tiêu Tiêu ngồi ở phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cũng phải giật mình.
Nghiêm túc mà nói thì Diêu Nhất lớn lên cũng không hề giống con trai. Tuy rằng ngũ quan giống ba Diêu khí khái anh hùng một chút nhưng mà cũng sở hữu da thịt trắng nõn của mẹ.
Lúc trước bởi vì đen thui nhìn không ra mặt mũi, hơn nữa Diêu Nhất lại không hề trang điểm nên bị nhận nhầm thành nam sinh.
"Tuần sau phải tiến hành kiểm tra lần đầu tiên, mình nghe mấy người bên Lớp 1 nói thành tích của Phó Xuyên rất tốt. Lần kiểm tra này người đứng đầu có khả năng là cậu ta" Lý Cách làm xong một đề vật lý, quay đầu lại nói chuyện với ba người kia.
Hàn Tiêu Tiêu tuy rằng mê muội nhan sắc của Phó Xuyên nhưng cô luôn rất sùng bái những người có thực lực. Đối với loại tin tức này khinh thường nói:
"Thành tích tốt là có thể đứng đầu, mình cũng thành tích tốt đây này có phải mình cũng đứng đầu không?"
Triệu Tiền cười vui vẻ nói:
"Cậu á? Thôi đi"
Hàn Tiêu Tiêu không phục nói:
"Mình thì sao chứ? Lần trước kiểm tra ngữ văn là mình đứng đầu, tiếng anh cũng vậy"
Đa số các học sinh ở Lớp 2 đều có thành tích tốt, Hàn Tiêu Tiêu trong số đó cũng không kém nên nói như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Diêu Nhất đang cúi đầu tính toán, đối với chủ đề này cũng không mấy hứng thú. Theo quan điểm của cô toán học mới là nhất, mấy môn khác chỉ là phụ, đối với vị trí đầu tiên cũng chỉ là phụ thêm mà thôi.
Lão Hàn cũng không mấy quan tâm đến việc học sinh mang điện thoại di động. Các học sinh hận không thể chia đôi thời gian của mình ra để dùng, nhiều khi đến giờ giải lao cũng không nghỉ ngơi, tất cả đều ngồi đó ghi bài hoặc làm các đề trắc nghiệm.
Điều này rất thuận tiện cho Diêu Nhất, người luôn mang theo điện thoại bên mình, vì cô không muốn bỏ lỡ tin tức của hàng xóm đang ở nước M.
Vừa mới làm xong đề trắc nghiệm sinh học, Diêu Nhất nghe thấy từ trong ngăn bàn có thông báo.
Cúi đầu rút điện thoại di động ra, là ba cô gửi tin nhắn nói là đến thăm cô, bọn họ sẽ chờ ở cổng trường.
Diêu Nhất gửi lại cho ba một tin nhắn: "con biết rồi, con còn một tiết nữa."
Đến lúc tan học, Diêu Nhất không lập tức chạy ra cổng trường mà là nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ.
Lấy sách và giấy nháp trên giường, trên bàn thậm chí là dưới đất dọn dẹp gọn gàng. Lúc này cô mới đi về phía cổng trường.
Vừa ra đến nơi, quả nhiên, mẹ cô cũng theo đến. Diêu Nhất càng tới gần càng cảm thấy không đúng, ba mẹ đang đứng quay lưng lại phía cô, cùng một người mặc đồng phục học sinh nói chuyện.
"Tiểu Nhất, sao con lại gầy thế này?" Mẹ Diêu nhìn Diêu Nhất từ trên xuống dưới rồi nhíu mày nói.
Diêu Nhất đi đến gần mới phát hiện, người đang nói chuyện với ba mẹ cô là bạn học Phó Xuyên. Cô ngơ ngác một lúc, rồi mới nở một nụ cười thân thiện.
"Bạn học Phó Xuyên"
"Con biết cậu ấy sao?" Ba Diêu ngạc nhiên hỏi.
Diêu Nhất gật đầu: "Cậu ấy là bạn học lớp bên cạnh"
"Trùng hợp vậy sao!" Mẹ Diêu mang một chiếc túi nhỏ cười cười
"Còn nhớ trước đây mẹ đã từng nói với con hàng xóm trên núi Lộc Cốc không? Không ngờ hai đứa đã biết nhau rồi".
"Núi Lộc Cốc?" Trước đây ba mẹ cô từng nói về hàng xóm bên cạnh mình trên ấy, không ngờ lại là Phó Xuyên.
Phó Xuyên mỗi năm ở trên núi nghỉ ngơi luôn có một khoảng thời gian gặp phải đôi vợ chồng này, nghe bọn họ nói có một cô con gái cùng tuổi với cậu. Hôm nay gặp phải bị họ kéo đến nói vài câu liền nhìn thấy Diêu Nhất đi về phía bên này.
Phó Xuyên khách sáo cười với ba mẹ Diêu, ánh mắt đảo qua Diêu Nhất một vòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!