Thành phố Yên của Tỉnh D, tại trường trung học phổ thông Nhất Trung.
Ve sầu hót rộn ràng, dưới mỗi bóng cây cổ thụ là một đám đông đang tụ tập.
Các phụ huynh đứng chung thành tốp ba tốp năm để kiểm tra thông tin, còn học sinh thì đứng khắp nơi đánh giá xung quanh.
Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của trường trung học phổ thông.
Diêu Nhất đứng trước cánh cổng to lớn, nhìn lên khối đá khắc chữ "Trường Trung Học Phổ Thông Nhất Trung", cô đã nhìn dòng chữ lớn đó vỏn vẹn mười phút rồi.
Bảo vệ của trường thấy cô đứng đó quá lâu nên bắt đầu nghi ngờ, đang định đi đến thì cô liền bước đi.
Diêu Nhất động đậy rồi.
Cô mang một đôi giày Nike dính đầy bùn vàng, đeo chiếc cặp có logo Adidas, bên tay trái là chiếc vali màu hồng đã sờn cũ, tay phải cầm một chiếc bánh bột ngô dính đầy dầu, trong ngực còn ôm theo một chiếc chiếu.
Cô cúi đầu đi từng bước vào trong, tay phải thì đưa lên cắn một miếng bánh.
Chưa đầy bảy bước Diêu Nhất đã đến gần tảng đá, dừng một lúc cô quay sang phải rồi tiếp tục đi về phía trước.
Từ nãy giờ cô vẫn nghĩ tảng đá to lớn này chắn chặt lối vào cổng chính của trường thì có lợi ích gì, chỉ là tảng đá thôi mà phần đế khổng lồ đã chiếm hết nửa con đường, đến nỗi người lui tới không thể không vòng qua để đi.
Đúng là không thể hiểu được.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Diêu Nhất với trường Nhất Trung nhưng gần như ngay lập tức Diêu Nhất lại nảy ra thêm một suy nghĩ khác: Rộng thật.
Thành phố Yên là thủ phủ* của tỉnh, trường được gọi là Nhất Trung thật ra là vì nó là trường phổ thông số 1 của tỉnh.
*Thủ phủ là trung tâm hành chính của một đơn vị hành chính cấp địa phương, như tiểu bang, vùng, tỉnh, huyện, xã, tổng…
Người khác thường nói học sinh có thể vào được đây coi như nửa bước chân đã vào đến cổng đại học rồi.
Diêu Nhất tốt nghiệp trung học cơ sở ở một nơi hẻo lánh của thành phố Yên, cô bị sốc bởi diện tích to lớn của ngôi trường này và đương nhiên cô đã bị lạc đường.
Cái nắng tháng 9 không hề dịu nhẹ, khi chiếu xuống mặt người khác vẫn cảm thấy rát.
Đầy người đứng ở dưới bóng cây, những nơi có thể dừng lại nghỉ ngơi đã chật kín người.
Diêu Nhất trơ trọi đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mồ hôi rơi đầy trên mặt tựa như trong chốc lát liền bốc hơi.
Diêu Nhất không để ý lau mồ hôi, ánh mắt di chuyển một vòng, những người xung quanh cơ bản cũng là học sinh mới giống cô còn mang theo dào dạt hứng khởi đi cùng với các phụ huynh của mình.
Cô không nghĩ rằng mình có thể hỏi được đường vì dù sao mọi người cũng đang đi về một hướng.
Chiếc bánh trên tay đã ăn hết, cô thấy thùng rác ở phía trước liền ném vào đó.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một học sinh tóc dài đang đi về phía mình, không có hành lý trên người, bộ dáng thản nhiên như vậy không chừng là đàn chị.
Diêu Nhất gần như ngay tức khắc chạy đến, ngẩng đầu lên hỏi:
"Đàn chị, xin hỏi đến lầu Đức Hoa đi như thế nào?"
Học sinh tóc dài liếc nhìn Diêu Nhất mồ hôi nhễ nhại đưa tay về phía bên trái chỉ chỉ"
Cứ đi về phía bên trái?" Diêu Nhất không chắc chắn hỏi lại.
Học sinh tóc dài gật đầu rồi đi thẳng giống như không muốn nói thêm lời nào với cô
"Cảm ơn" Diêu Nhất nói với theo người đang bước đi kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!