Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặt Tây Kha
Du Tiệm Ly không ngờ, đêm đó Kỷ Nghiễn Bạch lại gọi mình sang.
Lần này hắn đã quen với việc leo qua cửa sổ trong bóng tối, chỉ là hôm nay còn mang theo một hộp thức ăn nên hành động có hơi bất tiện.
Hắn cầm hộp thức ăn đến phòng Kỷ Nghiễn Bạch, được Kỷ Nghiễn Bạch đỡ ngồi xuống cạnh bàn.
Đợi Kỷ Nghiễn Bạch qua tường bên, hắn thắp đèn, cả quá trình không cần nói một lời.
Hôm nay Kỷ Nghiễn Bạch chuẩn bị sẵn một chiếc ghế cho mình, ngồi tự nhiên ở góc tường, vẻ mặt bất cần đời nhìn Du Tiệm Ly.
Thấy Du Tiệm Ly mang hộp thức ăn Đàm Hồi đưa tới, hắn có hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt hắn có hơi dò xét, không hiểu ý đồ của Du Tiệm Ly, chẳng lẽ ăn quá no, nên mang đến đây trả lại cho hắn sao?
Kỷ Nghiễn Bạch thấy Du Tiệm Ly liên tục liếc nhìn mình, cứ tưởng hắn muốn trả đồ nên không vui nói: "Có gì nói thẳng ra đi."
Không ngờ Du Tiệm Ly hỏi chuyện không liên quan đến hộp thức ăn: "Không phải đã nói là chờ vài ngày nữa mới chép sao?"
"Ồ..." Kỷ Nghiễn Bạch im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Hôm nay chép hai bản là đủ."
Du Tiệm Ly khẽ "ừ" một tiếng rồi bắt đầu cắm cúi chép, người yên lặng, tay viết đều đặn.
Sao chép xong một bản, Du Tiệm Ly kiểm tra lại rồi dùng khăn lau tay, sau đó mở hộp thức ăn lấy một miếng bánh ngọt ra ăn.
Du Tiệm Ly ăn uống rất nho nhã, chậm rãi giống như con người hắn vậy, nhưng vẫn có thể thấy rõ sự hài lòng, chưa kịp nuốt miếng bánh đã nhìn lên Kỷ Nghiễn Bạch.
Hắn rõ ràng không nói gì, nhưng đôi mắt sáng rực như đang nói với hắn: ngon lắm!
Hóa ra thật sự có người khi nhìn vào người khác, tuy không có ánh sáng lung linh nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh như pháo hoa, rực rỡ vô cùng.
Đôi mắt hắn như có âm thanh, thật kỳ diệu.
Kỷ Nghiễn Bạch vốn dĩ đang phiền muộn, nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Du Tiệm Ly không nói gì, ăn hai miếng bánh rồi lại lau tay, tiếp tục sao chép bản khác.
Kỷ Nghiễn Bạch phá vỡ sự im lặng: "Ngươi có ăn no đến chết không?"
"Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ đột ngột chết, nhưng chắc không phải chết kiểu này." Một câu hỏi ngớ ngẩn, Du Tiệm Ly lại trả lời rất nghiêm túc.
Du Tiệm Ly thật sự có thể một ngày nào đó đột ngột chết, nhưng chắc chắn không phải chết kiểu này.
Nhân vật bạch nguyệt quang của nhân vật chính chắc chắn phải chết ở một điểm nút của câu chuyện, chết thật bi thương, chết làm người khác đau lòng, sao có thể chết vì ăn quá no?
"Nếu không ăn nổi thì không cần ép buộc." Kỷ Nghiễn Bạch nói.
"Đây cũng là tấm lòng." Du Tiệm Ly không bận tâm: "Sau khi gia đình gặp biến cố, nhiều họ hàng tránh xa chúng ta, những người còn cho gia đình ta chút ấm áp đều là cứu giúp khi hoạn nạn, tất nhiên phải trân trọng. Hơn nữa, bánh này ngon, cũng không khó ăn."
"Ừ." Tâm trạng Kỷ Nghiễn Bạch dần trở nên nhẹ nhõm, không tự giác trở nên phơi phới.
Tâm trạng của hắn luôn thay đổi lớn, vui và giận rõ ràng, đến rất dễ dàng.
Chờ Du Tiệm Ly viết xong, hắn thổi tắt nến, lại mang hộp thức ăn về.
Kỷ Nghiễn Bạch đi đến đỡ hắn trèo qua cửa sổ, Du Tiệm Ly còn nhỏ giọng nói với hắn: "Bánh còn lại ta sẽ ăn vào sáng mai, chắc chắn sẽ ăn hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!