Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Trước khi đến, Phùng Quang Tây còn nghĩ chỉ là đến xem bình thường, thậm chí đã chuẩn bị sẵn từ ngữ để mắng Lục Hoài Cảnh sau khi hắn thua. Nhưng sau khi xem một lúc, biểu cảm của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Không lâu sau, hắn đã xác định được một điều, rằng đội của họ gặp phải đội của Quốc Tử Giám hiện tại thì không thể thắng.
"Có lẽ thật sự sẽ đứng bét." Phùng Quang Tây nói với vẻ mặt chán nản: "Thua Lục Hoài Cảnh, hắn chắc sẽ cười nhạo ta suốt mấy năm trời."
Người bạn thân của hắn cũng nói theo: "Tên Kỷ Nghiễn Bạch đó quá đỉnh, Minh Tri Ngôn là người kiêu ngạo như vậy mà cũng sẵn sàng phối hợp với hắn. Lục Hoài Cảnh nhìn có vẻ chạy lung tung nhưng thực ra là có chiến thuật di chuyển."
"Không được, ta phải tính lại xem sao, ta không tin chúng ta sẽ đứng bét."
Phùng Quang Tây nói rồi bắt đầu tính toán.
Mấy người bạn bên cạnh hắn cũng bắt đầu lẩm bẩm tính toán theo.
Sau khi tính xong, cả nhóm đều im lặng, thậm chí không ai nói với ai câu nào.
Rõ ràng kết quả mà họ tính toán được đều giống nhau và không mấy khả quan.
Bầu không khí bên phía Thái tử cũng dần trở nên căng thẳng.
Du Tiệm Ly đứng bên cạnh đám người Sùng Văn Quán, ban đầu thấy Lục Hoài Thanh vẫn còn bình thản gài bẫy để nói chuyện với hắn nhưng về sau không còn thời gian để ý đến hắn nữa mà tập trung xem trận đấu một cách nghiêm túc.
Thái tử vốn luôn mỉm cười, giờ đây cũng đổi thành ngồi tựa nghiêng trên ghế, một tay chống cằm, chăm chú theo dõi.
Thất hoàng tử ban đầu còn bắt chân chữ ngũ nhưng không lâu sau cũng bắt đầu có chút động tác nhỏ.
Nhìn thấy đội của Kỷ Nghiễn Bạch như chẻ tre, điểm số dần dần tăng lên, Du Tiệm Ly cũng yên tâm hơn, còn có tâm trạng để lén quan sát Thất hoàng tử.
Hắn muốn biết Thất hoàng tử có tập trung vào Minh Tri Ngôn hay không.
Quan sát một lúc hắn lại từ bỏ, vì tình cảm ban đầu của Thất hoàng tử quá kín đáo, hoàn toàn không dám để Thái tử phát hiện mình đang chú ý đến Minh Tri Ngôn.
Ngay cả Minh Tri Ngôn cũng không biết rằng Thất hoàng tử thích mình, vẫn nghĩ rằng Thất hoàng tử khá phiền mình, tiếp cận hắn chỉ là để lợi dụng.
Đến hiệp hai, Hồng Văn Quán đã mất hết ý chí chiến đấu.
Vì họ nhận ra rằng, ngay cả ngựa của họ cũng sợ Kỷ Nghiễn Bạch, thậm chí còn phát ra tiếng rên rỉ, không dám tiến lên, liên tục lùi lại khiến họ càng khó thi đấu hơn.
Phùng Quang Tây đang đứng xem không kìm được hỏi: "Kỷ Nghiễn Bạch cưỡi ngựa quân đội để thi đấu sao?"
"Có vẻ không phải, là ngựa mà Lục Hoài Cảnh mua."
Phùng Quang Tây ngồi xổm trong rừng cây nhỏ một lúc rồi mới thốt ra câu tiếp theo: "Cho binh sĩ đánh bóng ngựa, hoàn toàn không phù hợp với quy tắc! Bọn ta sao có thể địch lại được binh sĩ chứ?!"
"Đúng vậy…" Dù Kỷ Nghiễn Bạch hiện tại là học sinh của Quốc Tử Giám nhưng không ai có thể phủ nhận điều đó.
Phùng Quang Tây đưa tay lau mặt, không biết là lau mồ hôi hay lau bụi bay lên từ trường đấu.
Hắn nói một câu: "Ta phải nghĩ cách dọa Lục Hoài Cảnh."
Sau đó bèn đứng dậy quay về.
Mấy người còn lại cũng đứng dậy, rời khỏi Quốc Tử Giám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!