Chương 47: (Vô Đề)

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Du Tiệm Ly hiếm khi đến chỗ Lục Hoài Cảnh, có lẽ vì từng đến nhà hắn làm khách bị người khác dị nghị khiến hắn ít khi đến nhà người khác gặp gỡ.

Hôm nay đột nhiên đến tìm Lục Hoài Cảnh, Lục Hoài Cảnh có hơi bất ngờ.

Sau khi Du Tiệm Ly ngồi xuống, bèn đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ngân sách là mười lăm lượng, ngươi có đề xuất tửu lâu nào không?"

Lục Hoài Cảnh nghe xong nhướn ngươi: "Sao vậy, muốn ăn mừng hoàn thành đèn hoa với ta à?"

"Không phải, ta đã hứa mời người khác ăn cơm, cần tìm một nơi thích hợp."

Lục Hoài Cảnh nghe thấy không phải mời mình thì xìu mặt xuống: "Mời người khác? Minh Tri Ngôn à? Hai người các ngươi chỉ cần tìm một quán mì ăn bát mì là được, tốn mười lăm lượng cho hắn là lãng phí."

"Cứ đề xuất là được rồi."

Lục Hoài Cảnh vẫn không hài lòng: "Mười lăm lượng bạc đối với ngươi là một khoản tiền lớn rồi, ngân sách dồi dào như vậy, mời ai đây?"

"Thực ra ta còn định sau khi kết thúc Tết Trung Thu sẽ mời ngươi ăn một bữa nữa nhưng cái đó phải chờ xem đèn lồng mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho chúng ta đã. Nhưng ngươi yên tâm, ta vẫn rất hào phóng mà."

"Người mà đến đồ đạc trong nhà cũng dùng ván gỗ để lắp ráp, lại nói với ta là hào phóng." Lục Hoài Cảnh vốn biết gia cảnh của hắn nghèo khó, thấy hắn tỏ ra hào phóng như vậy nhưng lại không chịu nói rõ mời ai, nghĩ rằng chắc là có việc cầu xin, có lẽ liên quan đến việc khôi phục nhà họ Du.

Lục Hoài Cảnh không hỏi thêm nữa, mà sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, bèn đề xuất một vài nhà hàng.

Mấy nhà hàng này khá là chính quy, không có vũ nữ múa hát, lại rất yên tĩnh, đều là những nơi đàng hoàng, phù hợp hơn cho những cuộc gặp gỡ chốn quan trường.

Điều này rất hợp với ý của Du Tiệm Ly.

Nghe Lục Hoài Cảnh nói xong về đặc điểm và phong cách của mỗi nhà hàng, Du Tiệm Ly bèn chọn một trong số đó.

Lục Hoài Cảnh còn tưởng rằng Du Tiệm Ly chọn vì nơi đó khá kín đáo nhưng thực ra Du Tiệm Ly lại bị thu hút bởi món ăn có khẩu phần lớn.

Kỷ Nghiễn Bạch thân hình cao lớn, chắc chắn là có thể ăn nhiều.

Sau khi quyết định được quán ăn, Du Tiệm Ly còn nhờ Lục Hoài Cảnh cử người giúp hắn đặt chỗ, hẹn vào tối mai.

Đối với Lục Hoài Cảnh thì đây chỉ là chuyện nhỏ, hắn làm việc này rất thành thạo, lập tức gật đầu đồng ý: "Đã mời khách thì ngươi đến sớm một chút, lúc xướng danh mục món ăn chỉ cần ngươi có mặt là được, quy trình của họ hơi kỳ quặc."

"Được thôi."

Xác định xong mọi việc, Du Tiệm Ly mau chóng đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng bị Lục Hoài Cảnh gọi lại: "Ngươi đến rồi đi vội vã như thế, không thể ngồi xuống nói chuyện với ta chút sao?"

"Tháng thi đang đến gần, ta đã ở Tư Thiên Đài một thời gian, cần phải tự đọc sách để bù đắp những bài học trong thời gian đó."

"Ồ…" Lục Hoài Cảnh lúc này mới nhớ ra sắp đến kỳ thi, hắn hoàn toàn không hứng thú với việc thi cử, đầu óc toàn nghĩ đến bóng ngựa, coi như hoàn toàn quên mất chuyện này rồi: "Thôi đi đi, cố gắng thi đạt năm điểm lần này, ngươi sẽ theo kịp kỷ lục mà Minh Tri Ngôn đã tạo ra năm đó."

"Được, ta sẽ cố gắng!"

Mời Kỷ Nghiễn Bạch ăn riêng một bữa, Du Tiệm Ly vẫn có hơi lo lắng.

Sau khi rời khỏi Quốc Tử Giám, hắn đi một mình, ngồi xe ngựa mà nhà họ Lục sắp xếp đến dưới lầu của nhà hàng, sau đó được người hầu nhà họ Lục dẫn vào phòng riêng.

Không thể không cảm thán thiết kế nơi này, sau khi báo tên phòng, con đường dẫn đến phòng đều là độc lập, trên đường sẽ không gặp khách nào khác.

Sau khi vào phòng riêng, hắn không biết nên ngồi ở đâu, có cần phải tuân theo quy tắc gì không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!