Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Lục Hoài Cảnh vẫn đang đối đầu với Phùng Quang Tây thì nghe thấy một tiếng cười gằn, giọng nói và điệu bộ quen thuộc khiến hắn ngay lập tức dựng đứng cả tóc gáy.
Lục Hoài Thanh đứng ở phía sau hắn, khoanh tay trước ngực, cười gằn nói: "Lục Hoài Cảnh, ngươi trốn học lại trốn ngay trước mặt ta, nếu ta không quản ngươi, có phải là ta không thương ngươi không?"
"Không phải." Lục Hoài Cảnh lập tức đứng thẳng, dáng vẻ trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Chỉ là hắn không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai mình.
Lục Hoài Thanh nhìn lướt qua Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn rồi cuối cùng nói với Du Tiệm Ly: "Ta từng nghĩ rằng ngươi làm bạn với hắn sẽ khiến ngươi bớt ngông cuồng, không ngờ ngươi lại làm hư hắn, ta thật sự cảm thấy có lỗi."
Câu trả lời của Du Tiệm Ly khiến Lục Hoài Thanh rất ngạc nhiên: "Chuyện này liên quan đến danh dự của cả nhóm, hy sinh cái ta nhỏ bé để đạt được lợi ích lớn, trốn học một lần không sao cả."
Lý do trốn học đầy chính nghĩa này thực sự khiến Lục Hoài Thanh nghẹn lời trong chốc lát, cuối cùng hắn bật cười.
Du Tiệm Ly thật lạ lùng nhưng lại rất dễ thương.
Không ngạc nhiên khi Minh Tri Ngôn có mối quan hệ tốt với hắn và hắn có thể kết bạn với Lục Hoài Cảnh, quả nhiên là hai người kia đều rất hứng thú với hắn.
Lúc này trận đấu của hắn sắp bắt đầu, hắn chỉ có thể đi mặc trang phục của mình.
Khi đang chỉnh lại dây buộc, Minh Tri Ngôn đến bên cạnh, thần thái vẫn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt nhìn người không có chút nhiệt độ.
Hắn ngước lên nhìn, nhận ra lúc này chỉ có hắn và Minh Tri Ngôn ở cùng một chỗ.
Du Tiệm Ly kéo Lục Hoài Cảnh đứng ở một bên, vị trí rất khéo léo, không khiến hai người họ trông như đang ở riêng với nhau nhưng lại không nghe thấy họ nói gì.
Với hiểu biết của hắn về Minh Tri Ngôn, hắn đoán rằng lần này Minh Tri Ngôn trốn học có thể là vì hắn.
"Sao vậy?" Lục Hoài Thanh vẫn tiếp tục buộc dây, dứt khoát hỏi.
"Ta không muốn ngay lập tức có quan hệ thân thiết với Thái tử." Minh Tri Ngôn đột nhiên nói thế khiến Lục Hoài Thanh không hiểu gì cả.
"Hừ, ta không hiểu." Lục Hoài Thanh vẫn đang mỉm cười nhưng đã bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
"Ta từng nghĩ ngươi là người thông minh nhưng giờ..."
"Nói thẳng đi, ta phải ra sân rồi, nói nhiều quá Thái tử sẽ để ý."
"Ngươi có thể điều tra Lâm Thính và Chu Minh Diệc." Minh Tri Ngôn vừa nói xong bèn quay trở lại bên cạnh Du Tiệm Ly.
Đối với người thông minh, thậm chí không cần nói quá nhiều lời.
Tất nhiên, những câu nói trước đó là vì Minh Tri Ngôn thực sự muốn trách móc Lục Hoài Thanh vài câu.
Động tác chỉnh dây buộc của Lục Hoài Thanh vẫn không dừng lại, biểu cảm thậm chí không thay đổi chút nào chỉ là nụ cười thường trực trên môi đã nhạt đi đôi chút.
Khi tiến về phía Thái tử lần nữa, hắn lại trở về dáng vẻ như trước chỉ là trước khi lên sân giả vờ nghiêm nghị quay đầu lại nói: "Lục Hoài Cảnh, sau khi chịu phạt ở Quốc Tử Giám xong thì về phủ, chúng ta sẽ nói chuyện."
Lúc này Thái tử vẫn đang bênh vực Lục Hoài Cảnh: "Ngươi cũng đừng trách mắng hắn quá, hắn vốn là đứa trẻ ham chơi."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Lục Hoài Thanh không nhìn Du Tiệm Ly và những người khác nữa, thay vào đó, hắn tập trung sự chú ý trở lại Thái tử: "Quy củ vẫn phải có, để tránh sau này hắn gây ra tai họa lớn hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!