Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Du Tiệm Ly co người trong chăn, vì vẫn mặc áo ngoài nên nằm không thoải mái lắm. Nhưng lúc này hắn đang tạm nghỉ ngơi nên không để ý quá nhiều.
Hắn lại co người vào trong chăn hơn nữa, cằm vùi vào chăn, lông mi không yên động đậy nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ Kỷ Nghiễn Bạch.
Hắn thực sự hối hận vì đã nhiều lời, hỏi ra câu hỏi vừa rồi, giờ đây lâm vào tình cảnh ngượng ngùng.
Vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao lại không suy nghĩ trước khi nói?
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng bạc chiếu qua khe cửa chưa đóng chặt, tạo ra những vệt dài màu bạc, một nửa rơi lên người Kỷ Nghiễn Bạch, đỉnh chóp mũi cao của hắn hứng một chút ánh sáng.
Hạt bụi dưới ánh trăng như biến thành những vệt sáng lơ lửng, lặng lẽ trôi nổi trong căn phòng.
Kỷ Nghiễn Bạch cụp mắt xuống, đôi môi mím lại, không nói một lời.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây bên ngoài cửa sổ và tiếng thở của hai người.
Rõ ràng Du Tiệm Ly chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy biểu cảm của Kỷ Nghiễn Bạch nhưng hắn lại không dám động đậy, thậm chí không dám nhìn Kỷ Nghiễn Bạch.
Bầu không khí im lặng khiến hắn trở nên hoảng loạn, thậm chí luống cuống.
"Có phải... vì ta là người bạn đầu tiên mà ngươi kết giao ở kinh thành không?" Du Tiệm Ly cố gắng phá vỡ sự lúng túng.
Kỷ Nghiễn Bạch khẽ cử động nhưng vẫn không trả lời.
Du Tiệm Ly đành tự mình nói tiếp: "Ở gần nhà ngươi cũng là tình cờ thôi, không ngờ viết phạt hộ ngươi cũng có thể quen biết... nói ra chắc không ai tin nhỉ."
"Ừ." Kỷ Nghiễn Bạch cuối cùng cũng trả lời một câu.
Nghe thấy câu trả lời của Kỷ Nghiễn Bạch, Du Tiệm Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Kỷ Nghiễn Bạch lại lên tiếng: "Ngươi lúc nào trông cũng dễ chết, mấy ngày không ở trong phòng bệnh mà ở ngoài nên ta lo ngươi đột nhiên chết."
"Hôm nay là tai nạn, bình thường ta ở một mình vẫn ổn."
"Ừ, ta sẽ cử người chăm sóc ngươi, họ sẽ không làm phiền ngươi chỉ khi nào có nguy hiểm mới xuất hiện."
Du Tiệm Ly nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đồng ý: "Được."
Hắn sợ nếu không đồng ý thì Kỷ Nghiễn Bạch sẽ thường xuyên đích thân đến, như thế thì càng nợ ân tình nhiều hơn.
Sau khi xác định hắn an toàn, Kỷ Nghiễn Bạch bèn đứng dậy rời đi, dù sao trong hoàn cảnh "cô nam quả nam" thế này, ở lâu cũng khiến cả hai cảm thấy khó xử.
Du Tiệm Ly cũng không thể đứng dậy tiễn chỉ có thể nhìn theo Kỷ Nghiễn Bạch rời đi.
Sau khi Kỷ Nghiễn Bạch đi, Du Tiệm Ly nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc Kỷ Nghiễn Bạch là thẳng hay cong?
Hắn nhớ trong sách có đề cập đến việc đính hôn của Kỷ Nghiễn Bạch, đối tượng là một quý nữ trong kinh thành.
Nhưng không lâu sau khi đính hôn, Kỷ Nghiễn Bạch vì phát điên gây ra họa lớn, liên quan đến cả tính mạng, bị giam trong ngục hơn hai tháng, Quốc công phủ và Hoàng hậu nương nương đã vất vả lắm mới cứu được hắn ra, sau khi ra tù hôn sự cũng đã hủy.
Từ đó về sau, Kỷ Nghiễn Bạch không có mối quan hệ nào nữa.
Vì Kỷ Nghiễn Bạch từng có hôn ước, Du Tiệm Ly luôn nghĩ rằng Kỷ Nghiễn Bạch chắc chắn là trai thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!